“Nhưng ta và hắn, không phải thân nhân. Mà là kẻ thù.”
Ta không chọn cách giống nàng, liều lĩnh lao đến g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân.
Không chỉ vì võ lực ta không đủ cao, mà bởi vì—Ta không chỉ muốn hắn chết.
Ta muốn hắn chịu đủ giày vò, đau đớn, khổ sở, rồi mới chết.
Con đại bàng trên trời nhận ra ta, từ từ hạ xuống, đôi cánh lớn tung ra cơn gió, nhẹ nhàng đáp xuống bậu cửa sổ, cất tiếng kêu khe khẽ.
Hai năm trước, khi ta ở vách núi, ta nhặt được một con đại bàng non rơi khỏi tổ, gần như sắp chết.
Ta bỏ không ít công sức, mới nuôi lớn nó.
Bây giờ, nó đã có thể bay rất cao.
Ta gỡ lấy tin báo từ ống tre trên chân nó.
Ta chưa bao giờ trông mong nữ tử này có thể g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân ta.
Chẳng qua chỉ là tiện tay, cho nàng một cơ hội phát tiết hận thù, thỏa mãn tâm nguyện của nàng mà thôi.
Điều ta thực sự muốn—là khiến hắn gặp thêm phiền phức.
Triệu Quốc cách đây rất xa, khi đoàn người ta phái đi quay lại, đã mất vài tháng.
Cùng lúc đó, mật thám của ta vẫn ở lại theo dõi, và dùng đại bàng đưa tin về.
Tin báo viết—Vào ngày thành hôn, phụ thân ta cưỡng hôn dân nữ, vứt bỏ thê tử con cái, giả mạo thân phận, g.i.ế.c người diệt khẩu, những tội danh ấy không biết từ đâu bị lộ ra.
Tin tức truyền ra, vị hầu gia ban đầu nâng đỡ hắn cảm thấy bị lừa gạt, nổi trận lôi đình, hủy bỏ hôn sự.
Hắn còn bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành nước Triệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu lạc bao năm, hắn vừa mới có chút khởi sắc, đắc ý đắc chí chưa được bao lâu—Đã đột nhiên rớt xuống đáy vực.
Trở lại kiếp sống bị người đời khinh thường, thất bại ê chề.
Đây mới là kết quả ta muốn.
Ta đốt lá thư, ném vào lò lửa.
Bóp nát chút thịt khô, đút cho đại bàng ăn.
Thăm nom xong thương binh, bên ngoài đã có người đến thúc giục ta đi dự đại lễ.
Khi ta bước vào, tất cả đã tề tựu đông đủ.
Văn thần võ tướng đứng thành từng nhóm, nhưng ai nấy đều vươn cổ nhìn về phía ta, đợi ta lên tiếng.
Buổi lễ này vừa long trọng lại vừa giản dị.
Bách nghiệp chờ hưng, bách luật chờ lập.
Ta cầm bút, viết xuống quốc hiệu:【雍】(Ung).
Ta đột nhiên nhớ đến mẫu thân.
Nhớ đến cái ngày bà bị sỉ nhục, bị gả cho phụ thân ta, bị bán đi, lại một lần nữa bị làm nhục.
Nhớ đến từng đứa con bà mất đi, từng chút từng chút một, đến khi cuối cùng, tuyệt vọng đến mức gieo mình vào dòng nước xiết.
Trước khi nhảy xuống, bà đã nói—“A Ngân, mẫu thân xin lỗi con.”
Bà nói xin lỗi ta.
Bà không cứu được chính mình, cũng không cứu được ta.
Nhưng…Ta rất muốn nói với bà rằng—
Bà không có lỗi với ta.
Là thế gian này có lỗi với chúng ta.
Là cái thế đạo buôn vợ bán con này có lỗi với chúng ta, với hàng ngàn hàng vạn người giống như chúng ta.
Vậy nên, ta không vội g.i.ế.c phụ thân mình.
Giết hắn không phải là cách giải quyết tận gốc.
Bởi vì…
Ta không chỉ muốn hắn chết.
Ta muốn hàng vạn người như mẫu thân ta được sống.
Phụ thân ta không chỉ là một cá nhân.
Hắn là một kiểu người, một kiểu tư tưởng, một kiểu xã hội.
Hắn không chỉ là Trương Văn Cảnh.
Hắn đại diện cho hàng ngàn hàng vạn người bán vợ bán con, những kẻ xem con người như súc vật.
Mẫu thân ta không chỉ là mẫu thân ta.
Hồng Trần Vô Định
Bà đại diện cho hàng vạn nữ nhân bị tước đoạt tự do.
Vậy nên, ta không chỉ muốn g.i.ế.c cha ta.
Ta muốn tiêu diệt cả cái xã hội nuôi dưỡng những kẻ như hắn.
Ta không chỉ muốn cứu chính mình.
Ta muốn cứu hàng ngàn hàng vạn con người đang lầm than giãy giụa.
Ta sẽ không bao giờ quên.
Cái ngày ta bị tên buôn người áp giải đến thanh lâu, bầu trời đen kịt, lũ lụt gầm thét.
Đó là con đường yên tĩnh nhất ta từng đi qua trong đời.
Hai bên đường, chỉ có vô số những bi kịch.
Ruộng đồng bị nhấn chìm, nông phu thất thanh gào khóc.
Những lão nhân bị quan sai đánh đập, chỉ vì không nộp nổi thuế má nặng nề.
Đứa trẻ bị bán cho làng khác, hồn nhiên tưởng rằng mình sắp được đi chơi, mà không hề biết mình sắp bị làm thịt ăn.
Người mẹ gào khóc đến xé lòng, vì con thơ bị ép mang đi, chẳng thể giành lại.