[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
16
Thẩm Niệm Chương đưa ta về Thẩm phủ.
Người nhà họ Thẩm nghe nói ta từng cứu nhi tử út của họ, vô cùng cảm kích.
Nhưng họ vẫn dò hỏi lai lịch của ta.
Ta thản nhiên đáp:
["Cha ta bán ta và mẹ ta lấy một bữa ăn.”
"Kẻ mua lại tiếp tục bán ta vào thanh lâu.”
"Chưa được mấy tháng, thanh lâu bốc cháy, ta lưu lạc tứ xứ.”
"Từ đó về sau, trôi dạt khắp nơi suốt nhiều năm."]
Thẩm phu nhân vô thức thốt lên:
"Thật sao?"
Vừa dứt lời, bà lập tức hối hận, liên tục xin lỗi.
Ta biết bà không cố ý.
Những người sinh ra trong giàu sang, an ổn no đủ từ nhỏ, khó mà tin nổi trên đời có những chuyện bi thảm như vậy.
Ta cụp mắt, giọng bình tĩnh:
"Tự nhiên là thật."
Mỗi một câu, đều là sự thật.
Không thêm thắt nửa lời.
Chỉ là… có giấu diếm vài điều, để bản thân trông đáng thương hơn một chút hay không, thì ta không đảm bảo.
Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia lập tức ánh mắt đầy thương cảm, quyết định giữ ta lại Thẩm phủ, nuôi dưỡng như một tiểu thư.
Bọn họ chuẩn bị cho ta một tiểu viện mới tinh.
Khi nha hoàn dẫn ta về phòng, Thẩm Niệm Chương đi theo suốt dọc đường.
Hắn cứ len lén liếc nhìn ta, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Tối hôm đó, tiểu công tử ôm một cái rương bên tay trái, tay phải vác theo một đống đồ lặt vặt, trên vai còn treo vài bức tranh chữ, nặng đến mức đi đứng lảo đảo.
Sau lưng hắn, mấy gia nô khiêng theo hàng loạt đồ vật sáng loáng, chen chúc bước vào phòng.
Căn phòng vốn sạch sẽ, vắng vẻ, chỉ trong chốc lát trở nên chật ních.
Ngay cả hộp trang sức, cũng đã bày đầy trâm cài, son phấn.
Quần áo hợp mốt nhất của tiểu thư khuê các, chất đầy tủ.
Cuối cùng, hắn bưng ra một hộp điểm tâm, đặt trước mặt ta.
"Đây là bánh tùng hoa mẫu thân ta tự tay làm.”
"Chia cho ngươi một nửa."
Trong mắt hắn đầy vẻ không nỡ, nhưng động tác lại kiên quyết.
Hắn còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
"Yên tâm! Nhà ta cực kỳ giàu, nuôi ngươi cả đời không thành vấn đề!"
Ta sững sờ một thoáng.
Cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao lúc nãy hắn đi theo ta mà không nói gì.
Hắn nghe được ta kể về xuất thân, muốn an ủi, nhưng lại không biết nói sao.
Vì vậy, hắn chọn cách liên tục đưa đồ.
Cha ruột bán ta đi, ta bôn ba phiêu dạt—
Hắn hứa sẽ không để ta rơi vào cảnh bơ vơ nữa.
Mẹ ta mất rồi—
Hắn chịu chia một nửa tình yêu của mẫu thân hắn cho ta, để ta không phải cô độc.
Rõ ràng đã bao năm trôi qua.
Nhưng đây là lần đầu tiên, có người vụng về tìm cách an ủi ta.
Sắc mặt ta tái nhợt, không lộ ra cảm xúc.
Chỉ có thân thể loạng choạng, hơi lắc lư.
Mi mắt cụp xuống, không nói một lời.
Ngay đêm đó, ta nghe được các gia nhân trong phủ bàn tán.
Quan binh đang ráo riết truy bắt thủ lĩnh phản tặc.
Vệ Thành điều động lượng lớn binh mã, tổ chức lùng sục quy mô lớn ngoài thành.
Bên trong các thành trấn lân cận, giới nghiêm nghiêm ngặt, kiểm soát ra vào.
Tất cả y quán lớn nhỏ đều bị giám sát, bất cứ ai bị thương do đao kiếm, đều phải qua kiểm tra.
Trên tường thành còn dán cáo thị truy nã, ai tố giác phản tặc, được trọng thưởng.
Nhưng chúng vẫn chưa biết thủ lĩnh phản tặc là ai.