Thiếu Niên Của Tôi

Chương 17: Ngoại truyện: Làm vợ anh nhé?



Lễ tang kết thúc. Tôi rẽ vào tiệm mì bên cạnh nghĩa trang, ăn sạch một tô mì bò cà chua.

Vì “ở góa” mấy ngày trời, không ăn uống ra hồn, suýt nữa nghẹn c.h.ế.t tôi rồi.

Đang ăn ngon lành, đối diện chợt ngồi xuống một người đàn ông đeo kính râm.

“Anh vừa chôn xong mà em đã ăn ngon vậy rồi sao?”

“……”

Tôi cắn đứt sợi mì, đưa tay nhéo má anh.

“Không được à?”

“Anh không biết, vì muốn dựng lên hình tượng đau đớn khôn nguôi, em đã ăn rau suốt ba ngày đó!”

Anh chống cằm, không nhịn được cười.

“Được được, là anh trách lầm em rồi, được chưa?”

“Khóc dữ như vậy ở tang lễ của anh, đúng là phải bồi bổ một chút.”

“……”

“Là bởi vì!” Tôi đập đũa xuống bàn.

“Họ viết cho chúng ta cái kịch bản là!”

“Anh, với tư cách là cảnh sát ngầm, đã hy sinh trong vụ cháy lớn đó.”

“Còn em, sau khi nghe tin anh mất, bi thương tột độ mà t.ự sá.t ba ngày sau.”

“Cho nên em mới phải diễn thật đau khổ, mới khóc thành như vậy đó!”

“Ừ ừ, vất vả cho bé ngoan nhà chúng ta rồi, được chưa?”

Dường như tôi nói gì anh cũng có thể chiều theo mà phụ họa. Để tránh bị trả thù vì lộ thân phận nội gián, cục đã sắp xếp cho hai chúng tôi “cùng t.ử trận”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ, cả hai còn phải đi ẩn náu một thời gian ở nơi không ai tìm thấy được. Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, tồi đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay tôi.

“Dù sao thì nhẫn đắt nhất anh có thể mua bây giờ cũng chỉ là chiếc này.”

“Tài sản tích góp được trong lúc làm cảnh sát ngầm… đều đã giao nộp rồi.”

Lúc anh nói thế, trông có chút thê lương. Tôi thấy xót lòng, vội vàng dỗ dành:

“Em thấy cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm rồi mà, cần nhiều tiền để làm gì đâu…”

Sau đó, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Khoan đã, vừa nãy anh cầu hôn em đấy à?”

Anh cười rất ngoan, lắc lắc ngón tay tôi.

“Cầu hôn? Em không phải đã là vợ anh rồi sao?”

Tôi trợn tròn mắt. Chỉ nghe anh thì thầm:

“Đeo nhẫn vào mà không tháo ra, tức là đồng ý rồi đó.”

……???

Trà Đá Dịch Quán

Cái đồ cáo già này!

“Anh quay lại đây cho em! Cái này không tính! Phải làm lại đàng hoàng!”

Một con bướm chập chờn bay vào tiệm mì. Xuân sắc tràn đầy.

Tôi nghĩ, rốt cuộc tôi đã nắm được rồi. Nắm được ánh sáng của đời mình.

Anh rất rực rỡ.

Vẫn rực rỡ như thuở thanh xuân năm ấy.

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com