Thiếu Niên Của Tôi

Chương 14: Mọi chuyện sắp kết thúc



Những ngày sau đó, Lục Thương cứ cách vài hôm lại đến. Thời gian anh đến rất thất thường, nhưng lại hoàn toàn không có ý định thả tôi đi. Tôi chỉ biết đã gần một tuần trôi qua, ngoài điều đó ra, tôi không thể tiếp cận bất kỳ thông tin gì từ thế giới bên ngoài.

Mỗi lần anh đến, lại nói với tôi đủ thứ chuyện linh tinh.

Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ tinh thần anh có còn bình thường không.

Anh luôn ôm lấy tôi, nói rằng sắp kết thúc rồi. Nói sẽ đưa tôi đến một nơi không ai biết đến, đại loại như vậy. Còn tôi thì chỉ đang nghĩ làm sao để thuyết phục được anh, hoặc tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài.

Hôm đó, anh về hơi sớm. Thật ra tôi biết công việc của anh rất bận. Nơi anh nhốt tôi chắc cũng khá hẻo lánh, nên anh phải gượng ép lắm mới có thời gian đến bên tôi.

Anh mang về một hộp bánh kem rất lớn. Thực ra anh ăn mặc chỉnh tề, nhìn thoáng qua hoàn toàn không có gì bất thường. Nhưng với bản năng nghề nghiệp, tôi ngay lập tức ngửi ra được một mùi không giống thường ngày từ người anh.

Mùi gỉ sắt. Là mùi máu.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, lấy bánh ra đưa cho tôi. Thậm chí còn có tâm trạng tắt đèn, thắp nến, bảo tôi ước nguyện.

À đúng rồi. Hôm nay là sinh nhật tôi.

Tôi không nhìn nến, cũng không nhìn bánh. Chỉ nhìn chằm chằm vào anh và nói:

“Anh cởi đồ ra.” Anh sững lại, có chút bất ngờ.

“Tôi nói, anh cởi đồ ra.”

Tôi nhắc lại lần nữa, anh liền bật cười, miệng trêu đùa tôi, nhưng tay lại che lấy cổ áo.

“Vội thế à, em…”

Tôi đột ngột nhào tới, giật mạnh cổ áo anh. Thân thủ anh rất tốt, nhưng rõ ràng lần này phản ứng đã chậm.

Tôi kéo lớp áo trong của anh ra, mùi m.á.u tanh lập tức xộc thẳng vào mũi.

Tôi không biết là thứ vũ khí cùn gì đã gây ra vết thương như vậy. Dù đã được băng lại sơ sài bằng băng gạc, nhưng m.á.u đỏ vẫn không ngừng tuôn ra.

Tôi túm chặt cổ áo anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh vừa đi đánh nhau à?”

“Anh thật sự là dân xã hội đen hả?”

“Làm ơn trước khi tôi tống anh vào tù, đừng để bản thân c.h.ế.t trước được không?”

Chỉ có ánh nến lấp lánh chiếu lên mắt tôi và anh. Anh nhìn tôi chăm chú, rồi bất chợt kéo tôi ôm chặt vào lòng. Tôi nghe thấy anh thì thầm, ngay sát bên tai mình:

“Anh không biết liệu mình có c.h.ế.t hay không.”

Tôi không biết là thứ vũ khí cùn gì đã gây ra vết thương như vậy. Dù đã được băng lại sơ sài bằng băng gạc, nhưng m.á.u đỏ vẫn không ngừng tuôn ra. Tôi túm chặt cổ áo anh.

“Anh vừa đi đánh nhau à?”

“Anh thật sự là dân xã hội đen hả?”

“Làm ơn trước khi tôi tống anh vào tù, đừng để bản thân c.h.ế.t trước được không?”

Chỉ có ánh nến lấp lánh chiếu lên mắt tôi và anh.

Trà Đá Dịch Quán

Anh nhìn tôi chăm chú, rồi bất chợt kéo tôi ôm chặt vào lòng. Tôi nghe thấy anh thì thầm, ngay sát bên tai mình:

“Anh không biết liệu mình có c.h.ế.t hay không.”

“Nhưng, ngoan nào, anh hứa với em, em sẽ được chính tay đeo còng số 8 vào cổ tay anh, được không?”

“…”

Khi anh rời đi, trên cổ tôi có thêm một sợi dây chuyền.

Được làm từ đá hoàng ngọc, rất tinh xảo, lấp lánh đung đưa, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Từ sau hôm đó, anh không bao giờ quay lại căn phòng này nữa.

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com