“Đây là lần cuối cùng tôi cung cấp manh mối cho các anh.” Trong đồn cảnh sát, tôi trao chiếc thẻ nhớ cho Hà Xương Húc. Đúng vậy, Lục Thương đã tháo chiếc camera siêu nhỏ mà tôi giấu trong món trang sức. Nhưng anh chắc là không phát hiện ra, thiết kế đó là dạng kép. Bên dưới còn giấu thêm một thiết bị nghe lén khác.
“Cảnh sát Trần, tôi nghe nói cô…”
“Nghỉ phép rồi à?” Người ngồi đối diện trịnh trọng gật đầu với tôi, sau đó dè dặt hỏi. Tôi cụp mắt xuống, ngón tay mân mê mép tập hồ sơ. Thực ra là tôi đã nộp đơn từ chức. Nhưng đội trưởng lấy lý do thủ tục báo cáo cấp trên phức tạp, nên tạm thời duyệt cho tôi một kỳ nghỉ dài, bảo tôi cứ nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi biết, chỉ cần tôi còn đứng ở vị trí này một giây, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi sẽ càng thêm sâu đậm. Tôi đã mất đi lập trường, cũng đánh mất lý do để lớn tiếng hô vang chính nghĩa.
Tôi thu dọn đồ đạc, lang thang trên phố. Không biết từ khi nào, thời tiết đã từ tiếng ve mùa hè bước sang cuối thu.
Gió lớn luồn qua ống tay áo.
Những ngày đó, tôi cứ mãi nghĩ, mãi nghĩ: Nếu tôi là kẻ đẩy Lục Thương xuống địa ngục, vậy thì tôi lấy tư cách gì để trừng phạt anh ấy?
Tôi mất ngủ cả đêm. Kỳ nghỉ dài hậu cường độ công việc cao suốt thời gian dài, tôi tự nhốt mình trong phòng. Vì tính chất công việc đặc thù, tôi chẳng có mấy bạn bè. Bố tôi mất cách đây bốn năm. Mẹ tôi sống ở quê, bà sống tốt cùng chị em của mình.
Cuộc sống của tôi bắt đầu nhuốm màu xám xịt. Dậy sớm, nấu cơm, ngồi trước bàn suy nghĩ m.ô.n.g lung. Rõ ràng đã qua mùa mưa, thế mà mấy hôm nay lại mưa lớn liên tục.
Trà Đá Dịch Quán
Tiếng mưa rơi ào ào đập vào cửa kính, như lay động cả linh hồn con người.
Tôi vẫn thỉnh thoảng thấy Lục Thương trên tivi. Nói ra mới thấy, có nhiều chuyện về anh mà trước đây tôi hoàn toàn không biết, mãi đến khi làm cảnh sát mới dần hiểu được qua điều tra.
Sau khi trở thành cảnh sát, tôi có lần tìm kiếm dấu vết của Lục Thương, nhưng cũng chỉ tra ra được những chuyện trong quá khứ của gia đình anh.
Vậy là cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi ấy – người từng chịu đựng bao đau khổ – dần hiện lên trong tâm trí tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Thương được đặt tên như thế, bởi vì anh phải chịu thương thay cho em trai mình. Anh là con nuôi, còn em trai là con ruột của cha mẹ nuôi. Anh chịu tất cả tổn thương, để em trai không phải chịu đau đớn nào cả.
Có vẻ trong những năm mười một đến mười mấy tuổi, anh đã phải trưởng thành một cách tàn nhẫn. Cha mẹ nuôi chẳng thèm quan tâm anh, may mắn thay, anh có một người bà hiền từ dịu dàng, chính bà đã giúp anh có nền tảng đạo đức vững vàng, để con đường của anh… không quá lệch lạc.
Thế nhưng, lúc đó tôi lại không hề biết. Khi tôi bị cậu bạn đeo kính kia quấy rối, khi tôi nhắn tin cầu cứu Lục Thương, khi anh vội vã đến nơi và chứng kiến tất cả cảnh tượng đó…
Thì ra anh vừa dự lễ tang của bà nội xong. Ngày hôm đó, cậu thiếu niên ôm chặt lấy tôi, cậu thiếu niên quyết định chịu tội thay tôi… trong đầu cậu ấy, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tôi không biết, và mãi mãi cũng không biết được.
Cha mẹ nuôi của Lục Thương chưa từng tìm lại anh. Anh biến mất. Không ai quan tâm anh.
Mưa như trút nước đập vào khung cửa sổ. Tivi vẫn phát đi phát lại những bản tin cũ. Tôi cuộn người trên ghế sofa, cho đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên ở cửa ra vào. Tôi đứng dậy mở cửa.
Một cơn gió lạnh buốt ùa vào cùng mưa lớn, cuốn theo từng giọt nước lạnh băng. Người đàn ông trước mặt, ánh mắt sâu thẳm, lại bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
Thế là tôi cảm nhận được hơi ấm chỉ thuộc về riêng anh.
Trong đêm dài vô tận hòa lẫn với tiếng mưa mịt mù, tôi nghe thấy tiếng thì thầm khẽ khàng của anh, cùng với cơn đau nhói sau gáy.
“Ngoan nào, chúng ta cùng đến nơi không ai làm phiền nhé.”