Nói thật, trong lòng Diệp Thiên cũng rất rối, một bên là tình thân, tình yêu, một bên là đạo trường sinh, quả thật rất khó để lựa chọn, hơn nữa cảm giác lâng lâng bay bổng khi luyện nguyên thần, cũng khiến Diệp Thiên say đắm ngất ngây.
- Tiểu Thiên, con đói lắm rồi hả?
Tống Vi Lan thấy Diệp Thiên đứng ở cửa, dáng vẻ trầm tư, liền lo lắng nói:
- Đi, đến phòng ăn, mẹ có nấu ít cháo cá, con ăn chút cháo trước, mấy ngày không ăn cơm rồi, không thể ăn uống quá độ được!
- Cám ơn mẹ!
Diệp Thiên cảm thấy ấm lòng, nếu không có tình thân, thì Trường Sinh có là gì chứ? Trong giờ khắc này, Diệp Thiên đã có lựa chọn.
Đương nhiên, cũng không phải nói là Diệp Thiên sẽ không tu luyện nữa, mà là đợi sau khi hắn ta thật sự củng cố xong việc luyện cảnh giới Tiên Thiên, thì Diệp Thiên sẽ đặt gia đình ở vị trí trung tâm, cùng với cha mẹ và vợ sống hết mấy chục năm đời người.
Dù thời cổ đại có thuyết nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nhưng Diệp Thiên không dám mơ tưởng xa vời như vậy, dù gì thì sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường ở đời, hắn có tu luyện cao đến mấy, chỉ sợ cũng không có cách nào quan tâm được hết người nhà.
Nghĩ thông được điểm này, lòng Diệp Thiên thông thoáng thoải mái, sau khi có được cách tu luyện nguyên thần, nhiều nhất là ba năm thì hắn có thể hoàn toàn đi vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó có thể ở bên cạnh cha mẹ và vợ rồi.
- Diệp Thiên, anh ra rồi hả?
Diệp Thiên đang nói chuyện với mẹ, cửa ở phòng chính trong hậu viện được mở ra từ bên trong, Vu Thanh Nhã vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Diệp Thiên, mang dép lê chạy tới.
Diệp Thiên ôm lấy Vu Thanh Nhã đang chạy tới, cười nói:
- Ôi, lại nặng thêm rồi, không được đâu, phải giảm cân đi, nếu không sau này anh sẽ không ôm em được nữa!
- Cái anh này, thấy mà ghét, mẹ đang nhìn kìa, mau thả em xuống!
Vu Thanh Nhã đỏ bừng cả mặt, dùng hai nắm đấm ra sức đánh vào ngực Diệp Thiên.
Tương đối mà nói, Vu Thanh Nhã biết rất nhiều điều kì lạ của Diệp Thiên, đối với việc hắn ta mấy ngày không ra khỏi cửa cũng không lo lắng như Tống Vi Lan, nếu không có cô ta khuyên can, e rằng hai ngày trước Tống Vi Lan đã phá cửa mà vào rồi.
- Sợ gì chứ, ba còn từng ôm mẹ nữa là, chỉ là không để em trông thấy đấy thôi!
Diệp Thiên mỉm cười, nói bên tai Vu Thanh Nhã:
- Đi rửa mặt đi, hai này nữa có lẽ anh phải ra ngoài, mấy ngày này phải ở bên cạnh em!
Lúc nói chuyện, tay của Diệp Thiên không đàng hoàng, sờ lên eo của Vu Thanh Nhã, liền làm Vu Thanh Nhã cả người rời rạc, hơi thở trở nên dồn dập, vội đánh vào tay Diệp Thiên, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng.
Tống Vi Lan là người từng trải. Đương nhiên nhìn ra là con mình đang giở trò, liền cười mắng:
- Cái thằng này, chỉ biết ức hiếp Thanh Nhã, sau này nếu dám có lỗi với nó, coi chừng ta bảo ba đánh con đấy!
Với đứa con dâu này, Tống Vi Lan vô cùng hài lòng. Vu Thanh Nhã rất có gia giáo, mà đối nhân xử thế cũng phóng khoáng khéo léo, lại không có ngang ngược kiêu ngạo của tiểu thư, chung sống hòa bình với mọi người trong nhà họ Diệp.
- Mẹ, không có chuyện đó đâu, con trai mẹ là loại người có mới nới cũ hay sao chứ?
Diệp Thiên sờ sờ bụng, nói:
- Không được rồi, đói quá đi, mẹ mau làm gì ăn đi!
Diệp Thiên coi như đã bắt đúng mạch của mẹ.Vừa nói thế, liền khiến Tống Vi Lan chuyển sự chú ý, kéo con trai vào phòng ăn ở trung viện.
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, dẫn mấy người bọn họ đến gian phòng ở tiền viện, bên kia Chu Khiếu Thiên bưng đến một nồi cháo, Tống Vi Lan đi theo sau cầm một cái khay, phía trên là một ít đồ ăn.
Diệp Thiên đón lấy nồi, nói:
- Khiếu Thiên, mẹ, hai người đi ăn đi, con và mấy sư huynh trò chuyện với nhau!
Tất cả chuyện xảy ra trong hành trình đến Thần Nông Giá, Diệp Thiên đương nhiên sẽ không giấu diếm các sư huynh, có điều những lời này lại không thích hợp để mẹ và đệ tử nghe được.
Chờ sau khi Tống Vi Lan và Chu Khiếu Thiên ra khỏi phòng, Cẩu Tâm Gia cẩn thận xem xét sắc mặt của Diệp Thiên, nói:
- Tiểu sư đệ, huynh thấy đệ tuy mấy ngày không ăn không uống, nhưng tinh thần vẫn rất tốt đấy.
Khi Diệp Thiên kể gặp phải khỉ trắng, dù là công lực cao thâm như bọn người Cẩu Tâm Gia, cũng kềm không được mà đứng lên.
Trên các điển tịch Đạo Gia thời cổ đại có nhiều ghi chép về linh thú bảo vệ động, chẳng qua không ai xem chuyện này là sự thật, nhưng lời của Diệp Thiên, lại phá vỡ nhận thức của mấy người bọn họ.
- Không sai, đạo hạnh tu luyện của con khỉ ấy cao hơn đệ nhiều, e là chỉ một bạt tai cũng có thể tát chết đệ!
Diệp Thiên cười khổ, gật đầu, nói:
-Tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, tu thành Nguyên thần, chuyển hóa chân khí, mới xem như là bước vào hàng ngũ của người tu đạo, chúng ta hiện nay, chỉ có thể xem là người trong thế tục mà thôi.
Cảnh giới Tiên Thiên lại phân thành ba cảnh giới là trước, giữa, sau, phía trên càng có Kim Đan Đại Đạo, càng lên trên nếu có thể Toái Đan Hóa Anh, thì mới là người trong Tiên Đạo thật sự như lời của Khỉ Trắng đã nói!
Cùng với lời kể của Diệp Thiên, sắc mặt của bọn người Cẩu Tâm Gia càng sầm lại, bọn họ không ngờ rằng, đạo hạnh cả đời của mình, trong mắt của người khác ngay cả ngưỡng cửa cũng chưa bước vào được.
- Nguyên Dương huynh, Gia Tuấn lão đệ, xem ra tư chất của chúng ta, thật sự vẫn chưa được!
Sau khi nghe xong lời của Diệp Thiên, Nam Hoài Cẩn thở dài một tiếng, lúc này ông ta mới thật sự hiểu được ý của vị cao nhân đã truyền công pháp cho mình, lúc trẻ không thể luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, e rằng đã đánh mất hy vọng tiến quân vào con đường Trường Sinh.
Thật ra Nam Hoài Cẩn đã tự coi nhẹ mình rồi, ba người bọn họ, bao gồm cả tiên sư Lý Thiện Nguyên của Diệp Thiên, không ai là không phải nhân tuyển có tư chất căn cốt tốt lúc bấy giờ, nếu là vào thời cổ đại, tuyệt đối sẽ là đối tượng được mọi người săn đón, tranh đoạt.
Chỉ có điều bọn họ sinh không gặp thời, vào giữa thời Thanh, trái đất xảy ra rất nhiều chuyện, dẫn đến trời đất thay đổi, linh khí loãng dần, dù có kì tài thì người ra đời sau này, cũng rất khó để tu luyện tiếp.
Người có được cơ duyên trùng hợp như Diệp Thiên, e rằng trong trăm mấy chục năm, cũng chỉ xuất hiện một người là hắn ta, đương nhiên, năng lực tu luyện nguyên thần dở dở ương ương của Diệp Thiên hiện nay cũng chỉ miễn cưỡng có thể xem như đủ tư cách mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên an ủi nói:
- Nam sư huynh, khởi bước có sớm muộn, kẻ đến sau chưa chắc không thể phát huy đến đỉnh cao, các sư huynh nếu tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, thì thành tựu sau này cũng chưa chắc thua ké những người kia!
Nam Hoài Cẩn lắc đầu, nói:
- Các huynh còn sống được mấy năm chứ? Dù có tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, e là cũng gần đất xa trời rồi.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Nam sư huynh, tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, ít nhất có thể tăng hơn 150 tuổi thọ, các huynh vẫn được xem là người trẻ tuổi mà.
- Hả? Có chuyện đó nữa sao?
Nam Hoài Cẩn mắt sáng rỡ, nhưng liền cười khổ nói:
- Huynh và đại sư huynh của đệ đều kẹt ở cảnh giới luyện khí hóa thần gần hai mươi năm rồi, bước này lại không tài nào vượt qua nổi!
Cẩu Tâm Gia cũng thở dài, ông ta tuổi gần cửu tuần, hy vọng đột phá càng mong manh hơn cả Nam Hoài Cẩn.
- Đại sư huynh, đệ từng nghe con khỉ trắng đó nói, tiến vào Tiên Thiên, đầu tiên phải hình thành Nguyên thần, sau đó đem khí sau này trong cơ thể chuyển hóa thành chân khí Tiên Thiên, xem ra muốn đột phá, thì vẫn phải bắt tay từ tu luyện thần thức.
Diệp Thiên trầm ngâm một lát, bèn nói:
- Trong cuốn công pháp mà đệ có được, thật sự có công pháp luyện thần, là công pháp chuyên tu tinh thần, huynh và Nam sư huynh ít nhiều cũng nắm bắt được đạo vận dụng thần thức, đệ cảm thấy có thể thử một lần xem sao!
Đến sau thời kì luyện khí hóa thần, tâm cảnh, tinh thần đều vượt xa người thường, đừng nói là Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn, đến cả Tả Gia Tuấn đều có thể dùng thần thức để tiến hành cảm ứng và triển khai thuật pháp.
- Thật sự có công pháp tu luyện tinh thần hay sao? Trong mấy năm nay huynh không có đột phá, chính là cảm thấy thần thức không đủ mạnh.