- Diệp Thiên, nhẹ nhàng thôi, mau,,, mau đặt lên trên bàn.
Chờ cho Diệp Thiên đặt nhân sâm lên bàn, Hồ Hồng Đức cẩn thận vén những rễ vây quanh ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, sau hơn 10 phút, củ nhân sâm này mới lộ ra.
Củ nhân sâm thực ra không to lắm, chỉ rộng khoảng 2 ngón tay, nhưng rễ phụ thì rất nhiều, dài đến cả 1 cái bàn 1 mét rưỡi, lúc này nhân sâm như là ngón tay út, rễ phụ thì mỏng như là sợi tóc, rậm rạp phủ kín cả mặt bàn.
- 800 năm, củ nhân sâm này ít nhất phải trên 800 năm, chỉ thiếu 1 chút nữa là đến thất phẩm diệp, vua của nhân Sâm, đây hoàn toàn có thể được gọi là vua của nhân sâm!
Hồ Hồ Đức cả đời đào sâm ở núi Trường Bạch, cũng chưa thấy củ nhân sâm lâu năm nào quý báu thế này, lấy tay vuốt nhẹ những rễ con trên củ nhân sâm, nét mặt cực kỳ xúc động.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Củ Sâm này không tồi, mặc dù phơi khô rồi, thế nhưng tinh khí bên trong tốt hơn nhiều so với nấm Linh Chi 50 tuổi kia, đúng là đồ tốt!
- Thứ này cũng là 1 loại dược liệu, thế nhưng được tinh luyện trên người động vật mà ra, có thể bổ hư nhuận phế, tăng cường sức khỏe, so với 3 vậtt quý trên núi Trường Bạch cũng không kém hơn đâu.
Mỡ Ếch Tuyết chính cống đều được sản xuất từ dầu ếch trong rừng núi Trường Bạch, mỡ từ bụng con ếch rừng vào mùa thu sau khi phơi khô thu được gọi là mỡ Ếch Tuyết, đàn ông sau khi dùng thì tráng dương bổ thận, còn đàn bà thì có tác dụng giữ vẻ thanh xuân.
Cho nên từ thời Mạt Thanh, mỡ Ếch Tuyết đã được làm cống phẩm, xưa này rất có nhu cầu, thuộc loại sản phẩm cung không đáp ứng nổi cầu.
Thế nhưng vào những năm 70, do môi trường sinh thái ngày càng xấu đi, lại bị con người khai thác quá mức, thế cho nên ếch rừng ở Trung Quốc gần như bị tuyệt chủng, mấy năm nay tăng cường bảo vệ ếch rừng, mới khôi phục lại 1 chút.
Mạnh Hạt Tử có thể thu thập được nhiều mỡ Ếch Tuyết như vậy, nghĩ có thể biết được đã có bao nhiêu con ếch bị chết trong tay hắn, hơn nữa mỡ Ếch Tuyết mới được làm gần đây thôi, cũng không biết Mạnh Hạt Tử cất chỗ này là có ý gì?
- Lão Hồ, thứ này không có tác dụng với ông đâu, nhà tôi phụ nữ nhiều, cho tôi đi nha!
- Cháu gái ta không phải là phụ nữ sao? Nó cũng cần dùng đến mà.
Đối diện với thứ tốt như vậy, Hồ Hồng Đức cũng không muốn nhường, chỗ mỡ Ếch Tuyết này màu vàng óng, phẩm chất tốt vô cùng, đến ông bình thường cũng không làm ra được.
- Được, 4 hộp cho ông 1 hộp, tôi nói lão Hồ ông thực không có phúc, mình sống ở núi Trường Bạch, mà còn đi tranh giàng với tôi là khách bên ngoài sao?
Diệp Thiên lấy 1 hộp trong hòm ra đưa cho Hồ Hồng Đức, sau đó đi vào trong phòng đổ bao gạo ra, lấy cái bao đí để đựng chỗ mỡ Ếch Tuyết và nhân sâm kia.
- Ai mà chê đồ tốt nhiều bao giờ, chỗ này có thể để tôi bồi bổ thân thể.
Đối với củ nhân sâm vua có giá trị rất cao kia, Hồ Hồng Đức có thể nhường, nhưng chỗ mỡ Ếch Tuyết này thì ông phải lấy thôi.
Sau khi lấy hết những đồ quý báu của Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên nói:
- Đi thôi, lão Hồ, mấy tên tiểu tử đó cũng sắp tỉnh lại rồi, chỗ này cũng không nên để họ biết được.
Ra khỏi nhà gỗ, cảm thụ được linh khí thuần khiết trong sơn cốc, Diệp Thiên có chút không muốn, lắc đầu, nếu không phải nơi này quá hẻo lánh, bày 1 trận ngưng tụ linh khí để tu luyện, thì tác dụng của nó thậm chí còn mạnh hơn hẳn so với căn Tứ Hợp Viện kia.
Nhưng suối nước nóng trong sơn cốc này đã tẩm bổ cho linh khí, cũng là do tự nhiên tạo thành, chỉ sợ là dùng trên mấy trăm năm, cũng không bao giờ hết được.
Hơn nữa chỗ này còn là 1 nơi ẩn thân tuyệt vời, cho dù là bên ngoài có phạm phải tội gì, sống ẩn trong này thì không phải sợ gì, nếu như Diệp Thiên là người có tâm địa độc ác, nói không chừng có thể có ý định giết chết Hồ Hồng Đức.
Diệp Thiên vỗ vai Hồ Hồng Đức, nói:
- Lão Hồ, lát nữa ra ngoài cửa tôi bố trí 1 lát, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, thì đây cũng là 1 đường lui.
Thế sự vô thường, ai cũng không dám nói sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhất là mấy người thuật sư giống như Diệp Thiên, từ trước đến nay đều bị chính quyền cấm kỵ, nói không chừng đến 1 lúc nào đó phải dùng đến nơi này.
- Tôi biết, cậu yên tâm đi, ngay cả Tiểu Tiên, tôi cũng không nói cho nó biết đâu.
Hồ Hồng Đức nghe vậy gật đầu, ông đã từng trải qua cả 2 cuộc chiến tranh thời cận đại Trung Quốc, còn có cả 1 lần vận động sau thời kiến quốc nữa, ảnh hưởng rất lớn đến những người già như ông.
Tư tưởng muốn sống cuộc sống yên bình của Hồ Hồng Đức còn mạnh hơn nhiều so với Diệp Thiên, hơn nữa trong núi này cũng là nơi ẩn thân của mình, chẳng qua là không bằng nơi bí ẩn này mà thôi.
Tính về thời gian thì 2 người này đã ở trong cốc hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, sau khi thu thập đồ xong, leo lên trên cửa động, 2 người dọc theo đường mà chui ra ngoài.