Trong xe, Dạ Chẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt lạnh lùng âm u… “Tư Viễn, cậu lái xe, những người khác ngồi xe phía sau Tư Hạo Hiên ra lệnh.
“Vâng” Chiếc Bentley màu trắng lái khỏi bãi đậu xe, Tư Viễn không kiềm được nói chuyện với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, lâu rồi không gặp, cô vẫn nhớ tôi chứ?” “Sao lại không nhớ chứ, năm đó lúc tôi hẹn hò với Hạo Hiện anh luôn đi theo sau mà, anh ấy luôn mắng anh là kỳ đà cản mũi” “Ha ha ha.
.
” Tư Viễn cười lớn.
“Tôi tưởng em quên hết rồi.
” Giọng Tư Hạo Hiên mang theo sự dịu dàng như xưa, anh ta nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ thâm tình.
Trái tim Phong Thiên Tuyết run lên, cúi đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ.
.
” Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng lại.
Tư Viễn ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc lái xe, không dám nói thêm gì nữa.
“Em với sếp Dạ… quen biết?” Tư Hạo Hiển thông minh cỡ nào, chỉ nhìn vài cái là anh ta có thể nhìn ra Da Chẩn Đình đối xử khác biệt với Phong Thiên Tuyết.
“Anh ta là sếp của tôi, sao tôi lại không quen anh ta được?” Phong Thiên Tuyết không nghõ đến những điều đó.
“anh đến tìm anh ta bàn chuyện kinh doanh à? Với địa vị của Tư Thị bây giờ chắc không cần phải nhờ ai nhỉ? Cho dù là kinh doanh thì cũng là giao dịch công bằng, anh cần gì phải nhìn sắc mặt của anh ta.