“Bạn trai?” Dạ Chẩn Đình dừng tay lại, sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lại dùng cái cớ cũ rích này để lừa tôi à?” “Không phải, tôi có thật mà.
” Phong Thiên Tuyết bối rối nói: “Hôm qua chúng tôi mới cùng nhau.
” Cô đang nói dở thì lại ngừng lại bởi vì khi nhìn qua lớp áo sơ mi xộc xệch của anh, cô đã nhìn thấy thấp thoáng hình xăm của anh.
Nhưng cô chỉ thấy một góc, không thấy rõ chi tiết của nó.
Cô vội vàng đưa tay ra kéo áo sơ mi của anh, muốn nhìn xem liệu đó phải là hình xăm đầu con sói không.
Dạ Chẩn Đình lập tức gạt tay cô ra, cảnh giác lùi về phía sau.
“Anh là.
.
” “Cô đi được rồi đấy.
” Dạ Chẩn Đình cắt ngang lời của Phong Thiên Tuyết, sau đó từ từ chỉnh đốn lại trang phục, nhìn giống như một tên đàn ông trăng hoa vô tình vậy.
“Sau lưng anh là cái gì vậy?” Phong Thiên Tuyết rất kích động, cô lại đưa tay ra kéo áo anh.
Dạ Chẩn Đình nhanh nhẹn tránh sang một bên, sau đó lạnh lùng nhướng mày lên: “Sao nào? Bây giờ cảm thấy rạo rực trong lòng, muốn đè tôi xuống rồi à?” “Tôi.
.
” Phong Thiên Tuyết đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng của Dạ Quân vang lên từ bên ngoài: “Dạ Vương, sắp đến khâu cuối cùng của buổi họp báo rồi, ông Tưởng mời anh xuống dưới.
” “Tôi xuống đây” Dạ Chấn Đình đáp.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết đánh giữ những lời đang định nói lại, chuyển sang nói: “Anh đi làm việc trước đi đã.