Tô Tử Khôn không nhịn được phải lên tiếng, "Đại sư đúng là có sở thích đặc biệt, có cửa không đi, lại thích nhảy cửa sổ."
Anh ta quay lại nhìn, thấy Giang Tế vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào bậu cửa sổ.
"Này, này, người ta đi rồi, cậu nhìn gì nữa?"
Tô Tử Khôn vẫy tay trước mặt Giang Tế, "Giang Tế, tôi thấy từ lúc cậu gặp Đại sư Lâm, cậu cứ là lạ thế nào ấy, cứ đờ người ra."
"Chẳng lẽ..."
Trong tích tắc, Tô Tử Khôn tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản tiểu thuyết đầy m.á.u chó.
"Giang Tế, đại sư Lâm không phải là nàng thơ mà cậu đã lạc mất từ lâu đấy chứ?"
"Trời ơi! Đúng là m.á.u chó thật!"
"Cậu đuổi theo đi, nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo đi."
Giang Tế xoa trán, "Không có nàng thơ gì cả!"
"Tôi không tin." Tô Tử Khôn bĩu môi, "Cậu mau kể tôi nghe, giữa cậu và nàng thơ có ân oán gì, tôi có thể giúp cậu nghĩ ra mấy kế quỷ quái..."
Giang Tế thật sự không chịu nổi nữa, anh ta túm lấy cổ áo Tô Tử Khôn, mở cửa và ném anh ta ra ngoài.
"Cút đi!"
"Chết tiệt!"
Tô Tử Khôn suýt bị kẹp mũi vào cửa, anh ta tức giận hét lên, "Giang Tế, chúng ta có còn là anh em không? Dùng xong rồi vứt, đúng là không có lương tâm."
Giang Tế ngồi trên sofa, thất thần. Vừa nãy quá kích động, anh ta chỉ kịp hỏi em gái mình có còn sống hay không.
Anh ta vẫn chưa kịp hỏi em mình đang ở đâu thì đại sư Lâm đã rời đi.
Thôi, để lần sau có cơ hội rồi hỏi tiếp vậy.
Nước nhà họ Giang quá sâu, biết em gái còn sống là tốt rồi.
...
Trời tờ mờ sáng, Lâm Khê tỉnh giấc.
Đêm qua cô ngủ không yên, mơ thấy cha mẹ không cần cô nữa và câu nói “còn sống” của Giang Tế.
Sau đó dường như có ai đó nói gì với cô, và cô không còn gặp ác mộng nữa.
Lâm Khê vươn vai, bước xuống giường đi rửa mặt.
Dưới lầu, v.ú Ngô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, hôm nay hiếm khi bà không rời đi sớm.
"Chào buổi sáng." Lâm Khê ngửi thấy mùi thơm của táo đỏ, "Vú Ngô, bà nấu món gì mà thơm vậy?"
Vú Ngô nhe tám chiếc răng, cười hì hì, "Cậu chủ nói mợ tối qua không ngủ ngon, đặc biệt dặn lão nô hầm táo đỏ, câu kỷ và yến sào để bồi bổ sức khỏe cho mợ."
"Lão nô sáng sớm đã đến để hầm rồi."
Lâm Khê: "..."
Nghe thấy hai chữ "lão nô", cô hiểu v.ú Ngô lại bắt đầu tưởng tượng quá đà, mấy tiểu thuyết chủ tịch bá đạo thật là hại người.
Lâm Khê lười giải thích, "Cảm ơn bà, v.ú Ngô."
Vú Ngô cười càng vui, "Không cần cảm ơn, đây là việc lão nô phải làm mà."
"Vú Ngô, đừng tự xưng là lão nô nữa, nghe kỳ quặc lắm." Lâm Khê thở dài, "Hay bà ăn cùng đi?"
"Không, không cần đâu." Vú Ngô lùi lại, "Mợ chủ, mợ và cậu chủ cứ từ từ ăn, tôi đi trước đây."
Bà chạy nhanh như chớp, thoáng cái đã không thấy đâu.
Lâm Khê lắc đầu, "Vú Ngô có suy nghĩ của riêng mình, miễn là bà vui."
Trên bàn ăn bày biện mười món: đĩa trái cây và sữa chua, bánh mì chuối, bánh khoai tây trứng, sandwich thịt nguội phô mai, cháo kê, bánh bao súp, quẩy chiên, mì xào tôm, yến sào hầm táo đỏ và câu kỷ, cùng hai ly sữa.
Phải thừa nhận, tay nghề của v.ú Ngô rất tuyệt.
Phó Kinh Nghiêu đẩy chén yến sào về phía cô, "Tấm lòng của v.ú Ngô, em ăn đi."
Lâm Khê ngẩng lên nhìn anh, "Vú Ngô đã nói với tôi rồi, sao anh biết tôi tối qua không ngủ ngon?"
"Anh đoán."
Phó Kinh Nghiêu vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng tim lại đập lỡ một nhịp.
Rạng sáng lúc năm giờ, Lâm Khê mới về, cô không ăn khuya, ngã xuống giường là ngủ ngay.
Cửa phòng không đóng, khi đi ngang qua, anh thấy cô trở mình mấy lần, dường như đang gặp ác mộng.
Phó Kinh Nghiêu vào phòng, sờ trán cô, đứng bên cạnh trông chừng nửa tiếng, thấy cô không sao, mới nhẹ nhàng rời đi.
Cô trông có vẻ không vui, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phó Kinh Nghiêu tạm gác lại câu hỏi này, đưa muỗng cho cô: "Ăn đi."
"Ừm ừm."
Lâm Khê ôm bát cơm, cúi đầu ăn. Sau khi ăn sáng xong, cô nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện: "Anh không đi làm à?"
"Anh sẽ đi sau, dạo này không bận lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ồ."
Phó Kinh Nghiêu chậm rãi mở miệng: "Hôm nay em có đi bày quầy hàng không?"
"Không, hôm nay nghỉ một ngày." Lâm Khê đặt đũa xuống, ngồi ngẩn ngơ trước bàn ăn.
Phó Kinh Nghiêu bất chợt đề nghị: "Hay là em đến công ty anh xem thử?"