Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa nhìn nhau, ngồi vào góc cãi tiếp.
Tiểu Thổ chớp chớp mắt, "Cảm ơn anh Kim."
Tiểu Kim khoanh tay, "Sau này tránh xa hai người kia ra."
Tiểu Thổ không hiểu, "Sao họ cứ cãi nhau vậy?"
Tiểu Kim đáp: "Nước lửa không dung."
"Chuyện đó tôi biết, nước khắc lửa." Tiểu Thổ suy nghĩ, "Đất sinh kim, còn gì nữa... ta quên rồi."
Tiểu Mộc hái xong dưa chuột, quay đầu nhìn lại.
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa ở cùng nhau, Tiểu Kim và Tiểu Thổ ở cùng nhau.
Thật là, chỉ có mỗi mình anh đang làm việc.
Tiểu Mộc chống nạnh hét lớn: "Mỗi người hái cho ta năm quả cà tím, mười quả ớt, mười cây hành, nếu không tối nay khỏi ăn cơm."
Bốn người giấy vội vàng chạy vào vườn làm việc.
Tiểu Mộc lo cơm, khi ăn thì anh là chủ.
Phó Kinh Nghiêu bước vào, nghe thấy tiếng ồn từ xa, liền đi tới.
Năm người giấy ở trong vườn, Lâm Khê thì nằm trên ghế tựa, rất thư thái.
Phó Kinh Nghiêu dừng lại, "Đêm qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon." Lâm Khê nhìn điện thoại, "Anh lại về sớm."
Phó Kinh Nghiêu gật đầu nhẹ, "Bà nội gọi chúng ta tối nay về nhà ăn cơm."
Lâm Khê duỗi người, "Vừa hay rau trong vườn đã chín, mang về cho ông bà nội thưởng thức."
"Tiểu Mộc, thu dọn đi."
"Dạ, thưa chủ nhân."
Tiểu Mộc ra lệnh cho bốn người còn lại làm việc, sau khi xếp đầy túi thì mang cho Lâm Khê.
Phó Kinh Nghiêu nhận lấy, "Đi thôi."
Lâm Khê xoay cổ tay, năm người giấy hóa thành một luồng sáng trở về vòng tay.
Hai người lên xe, chiếc Maybach tiến vào Sơn Thủy Biệt Cư.
Lâm Khê xuống xe, tiếng quen thuộc vang lên.
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ về nhà!"
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ về nhà!"
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ về nhà!"
Ba lần liên tục, khí thế hùng hồn.
Quản gia Lưu mặt đầy phấn khởi, "Mợ chủ, lâu rồi cô không về, ông bà rất nhớ cô."
Ông ấy vội bổ sung, "Cả cậu chủ nữa."
Phó Kinh Nghiêu cầm túi đứng lặng phía sau, anh biết mình chỉ là người đi kèm.
Trước khi kết hôn, ông bà nội cả năm không tìm anh.
Hai người không đi du lịch thì cũng đang trên đường du lịch.
Quản gia Lưu thấy túi trên tay anh, liền đưa tay, "Ôi, cậu chủ, để tôi cầm cho."
"Không cần." Phó Kinh Nghiêu đi thẳng vào trong.
Quản gia Lưu hơi ngượng, chỉ lo mợ chủ, quên mất cậu chủ.
Lâm Khê liếc ông ấy một cái, "Quản gia Lưu, lâu không gặp, tóc ông nhiều lên rồi."
Quản gia Lưu sờ trán, "Ha ha, tôi nuôi lâu lắm rồi mới được vậy, mợ chủ mau vào trong."
Nhưng tối nay, ông ấy lại phải rụng tóc nữa.
Thấy hai người đi vào, quản gia Lưu lén lại gần v.ú Ngô, "Tình cảm cậu chủ và mợ chủ tiến triển sao rồi?"
Vú Ngô vỗ n.g.ự.c đảm bảo, "Có tôi lo, yên tâm, nhất định thành công."
Bà ấy nở nụ cười đầy ẩn ý, có chút gian xảo.
"Quản gia Lưu, tôi nói ông nghe, lần trước tôi rất thông minh, giả vờ đau lưng, cậu chủ đích thân thay đồ cho mợ chủ, hai người trẻ tuổi lửa gần rơm... hì hì hì ~~"
"Hì hì hì ~~, tôi hiểu ~"
"Hì hì hì ~~"
Hai cái đầu ghé sát vào nhau bàn chuyện cặp đôi, bỗng có tiếng quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Vú Ngô, hóa ra bà không bệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Khê không biết từ khi nào đã đứng phía sau, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào họ.
Vú Ngô và quản gia Lưu giật mình hoảng hốt.
Ôi trời! Nói chuyện phiếm bị người trong cuộc nghe thấy.