Phó Kinh Nghiêu bước tới bên giường, đặt cô xuống, đắp kín chăn.
Sau đó anh quay người ra ngoài, lần đầu tiên không ở lại bên cô.
Phó Kinh Nghiêu ngừng lại một lát: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kỳ Văn Dã giơ hai tay, làm dấu hai ngón tay hình chữ Ok: “Phó tổng yên tâm, mọi thứ xong hết rồi.”
Anh ta nhìn trái nhìn phải với vẻ lén lút, thấy không ai chú ý, liền nhanh chóng lấy ra hai cái hộp.
Một cái hình chữ nhật, một cái hình vuông.
Một lớn, một nhỏ.
Kỳ Văn Dã hạ giọng, nét mặt hơi gian xảo.
“Phó tổng, cho ngài ~ đây.”
Phó Kinh Nghiêu liếc xuống, dừng một giây ở cái hộp chữ nhật, rồi bình thản bỏ vào túi.
“Trần Chiêu bảo cậu mua à?”
Kỳ Văn Dã gãi đầu, cười ngây ngô: “Phó tổng liệu việc như thần, trợ lý Trần nói chắc chắn sẽ dùng tới, đặc biệt mua hẳn một thùng lớn, nếu không đủ thì gọi tôi mang thêm.”
Một thùng lớn?
Trần Chiêu đúng là trợ lý đắc lực, chu đáo tỉ mỉ.
Kỳ Văn Dã ngốc nghếch, bị Trần Chiêu “bán đứng” còn giúp người ta đếm tiền.
Gọi thêm cái gì nữa chứ, anh có phải hoàng đế thời xưa đâu!!
Phó Kinh Nghiêu xoa xoa ấn đường, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không cần đâu, số còn lại để cậu dùng.”
Kỳ Văn Dã hỏi: “Thật sự không cần ạ?”
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày: “Cậu có ý kiến gì sao?!”
“Không có đâu ạ.”
Thấy tình hình không ổn, Kỳ Văn Dã lập tức chuồn: “Phó tổng, nếu có gì cần cứ gọi tôi, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không từ nan.”
Anh ta bổ sung: “Câu này cũng là trợ lý Trần dạy tôi.”
Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm một lúc lâu, rồi cẩn thận tắm nước nóng, chuẩn bị làm việc chính.
……
Hai tiếng sau, người nằm trên giường tỉnh dậy.
Lâm Khê dụi mắt, nhìn lên trần nhà một phút.
À, đúng rồi, cô đang ở trên đảo.
Phong cách trang trí của phòng giống hệt Đế Cảnh Viên, ngủ rất thoải mái.
Bên giường đặt sẵn một đôi dép, Lâm Khê mang vào, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cả tòa nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy.
Các tiểu tinh linh đi chơi hết, Phó Kinh Nghiêu đi đâu rồi?
Lâm Khê thầm gọi tên anh, quay người lại đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông, mùi hương trầm quen thuộc phảng phất.
Cô ngước mắt: “Anh đi đâu vậy?”
“Ra ngoài dạo một chút.”
Phó Kinh Nghiêu nắm chặt cái hộp trong túi, cố giữ bình tĩnh, mím môi thành một đường.
Anh thờ ơ nhắc: “Kỳ Văn Dã nói, tối nay có mưa sao băng chòm Anh Tiên đi qua đây, em có muốn xem không?”
Mắt Lâm Khê sáng lên: “Đương nhiên là muốn, em chưa bao giờ thấy sao băng, chỉ nghe nói trên tivi thôi.”
“Nghe nói, ước nguyện trước sao băng sẽ rất linh nghiệm.”
Phó Kinh Nghiêu rất ngạc nhiên: “Khê Khê muốn ước nguyện à?”
“Ừm.” Lâm Khê kiên định gật đầu.
Trước đây cô không có điều ước nào, sống qua ngày nào thì hay ngày đó.
Sống được thì sống, không sống được thì chết.
Nhưng giờ cô không muốn chết, bởi vì đã kết hôn, có người chồng tốt nhất thế gian, có một mái nhà ấm áp.
Lâm Khê siết c.h.ặ.t t.a.y Phó Kinh Nghiêu, tim đập càng lúc càng nhanh: “Điều ước của em là…”
Gương mặt người đàn ông tràn đầy mong đợi: “Là gì?”
“Nói ra sẽ không linh, em không nói cho anh biết đâu.” Lâm Khê tinh nghịch chớp mắt, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Phó Kinh Nghiêu cười bất lực, đuổi theo: “Khê Khê, chậm chút, đợi anh với.”
Lâm Khê dừng lại vài giây, nắm lấy tay anh: “Nhanh ăn cơm đi, còn phải ngắm sao băng ước nguyện nữa.”
“Được.”
Trời dần tối, những ngôi sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm.
Hai người ngồi trên ban công rộng rãi, vừa ăn vừa chờ sao băng xuất hiện.
Lâm Khê không nhịn được thốt lên: “Các tiểu tinh linh chơi vui quá, còn chưa về à?”
Khóe môi Phó Kinh Nghiêu cong lên: “Anh đã bảo Kỳ Văn Dã mang cơm cho chúng rồi, đừng bận tâm.”
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tối nay, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Giờ phút quan trọng này, tuyệt đối không thể bị bất kỳ ai quấy rầy.
Kỳ Văn Dã làm tốt, tháng này được thưởng thêm.
Lâm Khê giơ ly nước trái cây: “Nào, cạn ly.”
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, nâng ly rượu lên.
Đột nhiên, bầu trời xé tan màn đêm, một vệt sáng lộng lẫy vụt qua, ngắn ngủi nhưng rực rỡ.