Tiểu Thổ và Tiểu Mộc khóc đến ngẩn ngơ: “Oa hu hu, Thương Lân và Vũ Nhược, trời ơi, bi thảm quá…”
Tiểu Thủy lau nước mắt: “Hu hu hu, giao nhân vừa đẹp vừa bi thương, yêu quá! Lại yêu nữa rồi!”
Tiểu Kim không biểu cảm gì, chỉ khẽ thở dài.
Tiểu Hỏa ngồi xổm xuống đất nhặt từng viên ngọc nhỏ: “Một viên, hai viên, ba viên, nhiều ngọc quá, phát tài rồi.”
Lâm Khê gõ vào đầu nó: “Đưa ngọc cho ta.”
Tiểu Hỏa bĩu môi, giao ra hết chỗ ngọc.
“Chủ nhân, người cần làm gì?”
“Trả lại cho chủ nhân của nó.”
Lâm Khê nâng từng viên ngọc sáng lấp lánh, tiến đến trước mặt Vũ Nhược.
“Đừng khóc nữa.”
Vũ Nhược chìm trong nỗi đau bất tận, đuôi cá lả lướt buông xuống: “Thương Lân đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng của ta…”
Đêm đó, khắp nơi đều nhuốm đầy m.á.u tươi, nàng mơ hồ sống qua mười năm mới dám đối diện sự thật.
Cha không còn, người đàn ông có râu quai nón cũng không còn, cả thôn đều đã mất, Thương Lân cũng vì nàng mà chết.
Vũ Nhược biến thành một sinh vật đáng sợ nơi biển cả, toàn thân đen nhánh, không tay không chân, xấu xí đến cực độ.
Cá bơi qua thấy nàng đều bỏ chạy, con người thì xem nàng là quái vật.
Vũ Nhược trốn trong vỏ sò, không dám ra ngoài.
Dần dần, nàng mọc ra đuôi cá, trở thành một giao nhân.
Biển cả là nhà của Thương Lân, cũng là nhà của họ, nàng muốn bảo vệ nơi này.
Vũ Nhược vực dậy tinh thần, cứu giúp những người vô tình rơi xuống biển.
Ngày qua ngày, năm qua năm, thành phố Vụ Hải xuất hiện truyền thuyết về hải thần, thậm chí người dân còn lập miếu thờ cúng nàng.
Chỉ có Vũ Nhược mới hiểu rằng, hải thần thực sự đã không bao giờ quay lại nữa.
Giọng Vũ Nhược run rẩy: “Ta không phải là thần, chỉ là một sinh vật biển xấu xí.”
Tiểu Thủy nhảy lên vỗ vào đuôi nàng: “Không phải quái vật, trong lòng người dân thành phố Vụ Hải, cô chính là thần, là hải thần Vũ Nhược.”
Tiểu Mộc tiếp lời: “Tiểu Thủy nói đúng đấy, bọn em trên bờ thường nghe kể về hải thần, dù nội dung khác nhau, nhưng ai cũng tôn kính cô.”
Chủ quán ăn cho rằng hải thần là con người, quản lý Ngô lại nghĩ hải thần là giao nhân.
Thực ra, cả Thương Lân và Vũ Nhược đều là hải thần.
Vũ Nhược ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, ngưng khóc: “Hải thần vốn dĩ là Thương Lân, ta chỉ thay anh ấy đảm nhiệm vị trí này thôi.”
“Nếu lúc đó ta không đồng ý với thứ kỳ lạ đó, Thương Lân đã không phải chết.”
Lâm Khê thở dài.
Tương truyền, giao nhân cả đời chỉ yêu một người, nếu bạn đời chết, họ cũng sẽ cùng c.h.ế.t theo.
Đó là một kết cục tất yếu, hoặc là Thương Lân chết, hoặc là cả hai cùng chết.
Tiểu Thủy khóc thút thít không ngừng: “Chủ nhân, thứ kỳ lạ đó rốt cuộc là gì? Ta muốn g.i.ế.c nó để báo thù cho Thương Lân!”
Tiểu Thổ giơ tay: “Báo thù cho Thương Lân!”
Tiểu Mộc giơ tay lên rồi lại hạ xuống: “Thứ kỳ lạ đó tạo ra ba sinh vật biển, đánh trọng thương Thương Lân, kiểm soát Vũ Nhược, nhất định rất mạnh, chúng ta đến chỉ tổ làm bia đỡ đạn.”
Vũ Nhược lắc đầu: “Ta đã nuốt giao châu của Thương Lân, thứ đó chưa bao giờ xuất hiện lại, có lẽ nó không còn ở đây.”
Lâm Khê ánh mắt lạnh lẽo: “Nó vẫn còn trong cơ thể của cô!”
Vũ Nhược kinh ngạc: “Sao có thể chứ?!”
Lâm Khê giữ chặt lấy vai nàng, gật đầu.
Trong giấc mơ, cô phát hiện trên người Tiểu Vũ, A Nhược và sinh vật biển đều phát ra một luồng khí từ mảnh vỡ.
Rất nhạt, không rõ ràng.
Bởi giao châu của Thương Lân đã phong ấn mảnh vỡ, bảo vệ ý thức của Vũ Nhược không bị nuốt chửng.
Lâm Khê nói: “Đã ngàn năm trôi qua, sức mạnh của giao châu yếu dần, sắp không khống chế nổi mảnh vỡ, nó muốn nhốt cô trong giấc mơ!”
Vũ Nhược dường như hiểu ra: “Thảo nào dạo gần đây ta luôn chóng mặt, mỗi đêm đều mơ thấy mình mặc hỉ phục kết hôn cùng Thương Lân, hóa ra nó muốn nhốt ta trong đó.”
Lâm Khê thản nhiên nói: “Giấc mơ chỉ là giả dối, dù có diễn bao nhiêu lần cũng không thể thành hiện thực.”
Vũ Nhược cười nhợt nhạt: “Khụ khụ, thế cũng tốt, cuối cùng ta có thể xuống dưới gặp lại Thương Lân rồi.”