Lâm Khê bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt thoáng phức tạp: “Tiểu Thổ không ở dưới đáy biển, mà đang trong xe.”
Phó Kinh Nghiêu lấy điện thoại ra: “Anh sẽ cho người chặn các xe khả nghi để tìm lại Tiểu Thổ.”
Lâm Khê ngăn lại: “Không cần đâu, Tiểu Thổ không gặp nguy hiểm, nó tự nguyện đi theo.”
Cô vươn vai một cái: “Đi nào, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”
...
Tên áo xanh số một phấn khích lạ thường: “Thuận lợi ghê, thằng nhóc này ngu thật, ngu đến không thể tin nổi.”
Tên áo xanh số hai nói: “Ngu thế liệu có làm giảm chỉ số thông minh của vương không, chi bằng bắt anh em nó còn hơn.”
“Đồ ngu!” Tên áo xanh số một chửi mắng: “Chỉ cần thân thể nó thôi, nhìn xinh là được rồi.”
“Nói có lý.”
Trong ghế sau xe, Tiểu Thổ bị trói chặt, tay chân bị quấn kín bằng băng keo.
Nó thầm niệm chú: “Ma mị ma mị hống!”
Một luồng khí từ trong cơ thể bùng ra, cắt đứt hết dây trói và băng keo trên người.
Tiểu Thổ ngồi dậy, xoay xoay cổ tay.
Mười phút trước, nó đang đuổi theo con cua trên bãi cát, tay tóm chặt cái mai.
“Ha ha, bắt được mi rồi nhé.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên, con cua biến mất.
Tiểu Thổ loạng choạng, đầu óc dần choáng váng.
Nó là thần núi vĩ đại, làm sao mà chóng mặt được chứ?
Tiểu Thổ rất lanh trí, giả vờ ngã xuống cát giả ngất, chuẩn bị tóm lấy kẻ xấu.
Hai tên trói tay chân nó lại, cười xấu xa: “Ha ha, đứa cuối cùng rồi, xong việc. Vương của chúng ta sắp trở lại rồi.”
Nghe thấy thế, Tiểu Thổ thấy không ổn.
Kẻ xấu không chỉ bắt nó, mà còn bắt cả mấy đứa khác.
Chi bằng thừa cơ giả ngu, đánh sập hang ổ của bọn này.
Tiểu Thổ nghĩ sao làm vậy, cuối cùng đến được đây.
Chủ nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu ý nó.
Xe từ từ dừng lại, tiếng bước chân nặng nề tiến đến gần, Tiểu Thổ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tên áo xanh số hai mở cửa xe, trừng mắt như mắt chuông đồng: “Ủa? Chúng ta trói thằng nhóc rồi mà, sao không thấy dây trói đâu?”
“Bớt nói nhảm!” Tên áo xanh số một đá vào m.ô.n.g hắn: “Tới địa bàn của bọn mình rồi, một con muỗi cũng không bay ra nổi, he he!”
“Đại ca thật uy dũng.”
Tên áo xanh số hai thò vuốt ra, túm lấy cổ áo Tiểu Thổ, l.i.ế.m môi chép miệng: “Xì xụp~ Nhân loại non nớt này nhìn ngon thật, thơm thơm mềm mềm, vị tuyệt cực.”
Một giọt nước miếng rơi xuống mặt, mùi tanh nồng sộc vào mũi, Tiểu Thổ khó chịu nhăn mặt, suýt chút nữa nôn ra.
Đồ yêu quái c.h.ế.t tiệt, không đánh răng gì hết, hôi kinh khủng.
Rầm—!
Tên áo xanh số hai đạp cửa, ném Tiểu Thổ vào trong, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh mà không nhịn được, cúi xuống định hôn.
“Nhóc con, chú hôn nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một cái miệng lớn há ra, mùi tanh như cá muối mấy trăm năm bốc lên.
Tiểu Thổ chịu không nổi, giơ tay đ.ấ.m một cú: “Hôn cái đầu chú, cút!”
Tên áo xanh số hai bay thẳng ra, đập mạnh vào tường, tạo thành một cái lỗ lớn.
Bỏ qua con yêu quái đầy vết thương dưới chân Tiểu Thổ, giờ đây khí chất của nó lại trong trẻo, trông giống hệt một học sinh ngoan ngoãn và ngây thơ.
“Hi hi.” Tiểu Thổ nhe răng cười: “Chủ nhân, nghe em giải thích, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi mà.”
Cả căn phòng hỗn độn, m.á.u xanh loang lổ khắp sàn nhà, trông chẳng khác nào hiện trường một vụ án mạng. Nếu cảnh sát có mặt ở đây, hẳn là Tiểu Thổ sẽ bị còng tay ngay lập tức.
Lâm Khê khựng bước, có chút ngạc nhiên.
Cô biết Tiểu Thổ sẽ không bị thương, nhưng không ngờ tên nhóc này lại trực tiếp lao vào đánh bọn buôn người tơi tả.
Tiểu Thổ lao ra cửa, lau vết m.á.u trên mặt, cười thân thiện: “Chủ nhân, đừng phớt lờ em mà.”
“Dừng lại.” Lâm Khê ra lệnh: “Đi rửa sạch sẽ đi.”
Tiểu Thổ ngoan ngoãn gật đầu, trông không còn hung hãn như trước nữa, cứ như biến thành một người khác.
Nó chìa tay ra: “Tiểu Thủy, nhờ cậu đấy.”
“Ồ ồ.” Tiểu Thủy liền phun nước ra, rửa sạch vết m.á.u xanh: “Ủa, sao m.á.u lại có màu xanh thế nhỉ?”
Tiểu Thổ nhún vai: “Em cũng không biết nữa.”
Ào ào!
Áo xanh số hai nghe thấy động tĩnh bên ngoài, yếu ớt cất giọng: “Báo quan, mau báo quan đi!!”
“Đồ ngốc!” Áo xanh số một ho sặc sụa: “Phải gọi là cảnh sát chứ.”
“Đúng đúng, gọi cảnh sát.” Áo xanh số hai chợt nhớ ra: “Khoan đã, chúng ta là phản diện mà, kêu cảnh sát đến làm gì?”
“Á á! Chết mất thôi!”
“Im lặng nào, địch không động thì ta không động, giả c.h.ế.t đi.”