Quý Hành nép sau lưng chị đại, vẻ mặt có chút tủi thân.
Lâm Khê túm cậu ta ra: “Đứng thẳng lên, đi thôi.”
Quý Hành bĩu môi: “Vâng.”
Chị đại không có đồ đệ, bên cạnh chỉ có mỗi cậu ta.
Thật ra, đàn em và đệ tử chẳng khác gì nhau.
Vừa nãy, chị đại không phản đối việc cậu là đàn em số một… không phản đối tức là đồng ý rồi.
Hề hề, Tiền Phú Quý thua thảm rồi.
Quý Hành lại vui vẻ, nhảy nhót đi theo phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô bán vé nhiệt tình chào hàng: “Các soái ca mỹ nữ ơi, tour một ngày trong nhà ma đang giảm giá mạnh đây, mua vé ngay thôi, không phải chín mươi tám, không phải tám mươi tám, chỉ hai mươi tám…”
Vân Ngạn gõ nhẹ lên bàn: “Chủ quán đâu?”
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi là chủ quán, bốn người có cần mua vé không? Tôi giảm mạnh cho các vị, làm tròn luôn, tám mươi đồng cả thảy.”
Vân Ngạn lấy thẻ ra: “Xin hãy phối hợp điều tra.”
Mặt cô gái lập tức xị xuống: “Trời ạ! Anh đẹp trai thế mà lại là cảnh sát! Lại điều tra à, điều tra hoài điều tra mãi, sắp phá sản cái nhà ma của tôi rồi!”
Cô ta phẩy tay, thở dài bất lực: “Các vị cứ đi đi, tôi thu dọn rồi về quê cho xong.”
Nhận được câu trả lời, Vân Ngạn đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong nhà ma, ánh đèn lờ mờ: “tương cà” quét khắp tường, dưới sàn rải đầy mô hình đầu lâu, đạo cụ được làm cực kỳ chân thật, tạo cảm giác kinh dị hết mức.
Mọi người đi một mạch vào bên trong, Lâm Khê dừng lại ở căn phòng cuối cùng, kéo cửa thử thì phát hiện đã khóa.
Vân Ngạn giới thiệu: “Tiểu sư tổ, đây là phòng mật thất.”
Lăng Tiêu nhận xét: “Quán này đặc biệt đấy, kết hợp giữa nhà ma và mật thất thoát hiểm, gặp phải quỷ thật thì khỏi thoát, cả làng cứ thế mà ăn tiệc.”
Lâm Khê bĩu môi.
Tên này từ kẻ ham đánh nhau đã thành kẻ độc miệng rồi.
Giỏi nói thế thì nói thêm chút đi.
Nhà ma này đúng là thiên đường cho đám quỷ quái.
Lâm Khê nhắc nhở: “Lùi lại.”
Quý Hành lập tức lùi mấy chục bước, ôm đầu ngồi xổm vào góc.
Vân Ngạn cũng lùi về cùng chỗ, đứng yên lặng.
Lăng Tiêu ngơ ngác: “Hai người làm gì vậy?”
Cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên.
Ầm ầm ầm!!!
Luồng khí mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi, Lăng Tiêu không đứng vững, cả người bị hất văng ba mét, ngã nhào xuống đất.
Anh ta không kìm được thốt lên chửi: “Ôi trời! Quá đỉnh!”
Bảo sao hai người kia lại né nhanh thế, tiểu sư tổ mạnh ghê gớm.
Lăng Tiêu bò dậy, chậm rãi tiến lại gần, ngay lập tức bị một làn âm khí đậm đặc phả vào mặt.
Anh ta lập tức tỉnh táo hẳn: “Có quỷ!”
Những con quỷ dày đặc chen chúc trong mật thất, liên tục chảy nước dãi.
“Mùi vị con người, thơm quá ~”
“Anh em, xông lên!”
Trước đám quỷ đông như thế, hai chân Lăng Tiêu run lẩy bẩy: “Tiểu sư tổ, tôi hơi căng thẳng…”
“Cút sang một bên.” Lâm Khê đẩy anh ta sang một bên rồi ba chiêu hai động tác hạ hết bọn quỷ.
Quỷ thường bị tống vào Quỷ Môn, còn ác quỷ thì cô diệt thẳng tay.
Lăng Tiêu tội nghiệp lại ngã thêm cú nữa, anh ta xoa cái m.ô.n.g ê ẩm.
Tiểu sư tổ ngày càng mạnh, giờ anh ta chẳng đánh lại nổi một ngón tay của cô.
Chỉ trong chớp mắt, đám quỷ biến mất sạch, căn phòng giống như một căn phòng bình thường, không còn chút âm khí nào.
Lăng Tiêu nhìn quanh một vòng: “Tiểu sư tổ, chỗ này sạch quá, bốn sinh viên đâu rồi?”
Lâm Khê chăm chú nhìn về một chỗ, khẽ cau mày: “Có mùi xác c.h.ế.t thoang thoảng.”
Lăng Tiêu không ngửi thấy, Vân Ngạn cũng không, Quý Hành lại càng không biết gì.
Lâm Khê lấy ra một lá bùa vàng.
Không trung phía trên đầu vang lên tiếng nổ lớn, nghe như tiếng pháo.
Lách tách, lách tách.
Mười giây sau, một t.h.i t.h.ể từ trên cao rơi xuống, lăn vài vòng rồi nằm yên, để lại những vệt m.á.u tươi chói mắt.
Khuôn mặt trắng bệch của xác c.h.ế.t quay về phía Lăng Tiêu, anh ta mở to mắt nhìn kỹ.
“Sinh viên mất tích!!”
Lâm Khê hỏi: "Là ai trong số họ?"
Lăng Tiêu gãi đầu: "Khó phân biệt quá."
Thi thể toàn thân phủ đầy những vết cắt chằng chịt, không một chỗ da nào nguyên vẹn, khuôn mặt tan nát thê thảm, mũi bị cắt cụt, mắt bị khoét rỗng, chỉ còn lại hai hốc m.á.u trống hoác.