Lâm Khê có ấn tượng với chỏm tóc này: “Cậu thanh niên Tóc Vàng bên cạnh Phú Quý.”
“Đúng đúng.” Gã Tóc Vàng - Xanh vui sướng nhảy cẫng lên, xúc động rưng rưng: “Đại sư Lâm, chị còn nhớ tôi, hu hu.”
Lâm Khê không hiểu: “Cậu khóc cái gì?”
Gã Tóc Vàng - Xanh sụt sịt: “Không có gì.”
Hồi đó, khi đại sư Lâm mới vào con phố cổ này, anh ta đã bày đủ trò xấu để hại cô.
Giờ gặp lại, đại sư Lâm lại không hề khinh thường anh ta, quả là một người tốt.
Gã Tóc Vàng - Xanh quyết tâm: “Đại sư Lâm, khi đại sư Phú Quý không có ở đây, chúng tôi sẽ bảo vệ chị, bảo vệ Thần Toán Đường, bảo vệ cả con phố cổ này.”
Anh ta giơ cây chổi lên: “Chỉ cần chị ra lệnh, chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng!”
Lâm Khê ngượng ngùng che mặt.
Thì ra đám Tóc Vàng này là do Phú Quý phái tới giúp, đúng là quá ngông cuồng.
Cô khoát tay: “Không cần, các cậu lui đi.”
Gã Tóc Vàng - Xanh phản đối: “Không! Chúng tôi không lui! Tóc Vàng thì không có kẻ hèn nhát!”
Lâm Khê cạn lời: “Xã hội pháp trị không được đánh nhau.”
Gã Tóc Vàng - Xanh giải thích: “Đại sư Lâm, chúng tôi dùng chổi, không c.h.ế.t người đâu, chị không cần lo.”
Lâm Khê càng thêm cạn lời, đành phải nghiêm mặt ra lệnh: “Rút lui, đây là mệnh lệnh.”
Gã Tóc Vàng - Xanh chấp nhận mệnh lệnh của cô, vung tay lớn tiếng: “Tất cả rút lui, ẩn nấp trong bóng tối, luôn sẵn sàng ứng chiến.”
“Rõ, lão Tam!”
Đám Tóc Vàng đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở góc phố.
Sau vụ náo loạn vừa rồi, hiện trường dần trở lại yên tĩnh, gã mặc đồ vest không biết đã bị ném ra khỏi cửa tự lúc nào.
Vu Huy dẫn đám người tiến lên, không ai dám hé lời, ông ta mạnh dạn nói: “Đại sư, tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, không ngờ người đó lại như vậy. Xin cô hãy cứu con trai tôi, tôi chỉ có một đứa con trai thôi.”
Lâm Khê lạnh nhạt đáp: “Chuyện của một người không liên quan đến tất cả, nói rõ tình hình đi.”
Vu Huy mừng rỡ vô cùng: “Cảm ơn đại sư đã thông cảm.”
Đại sư quả là bậc cao nhân, từ bi độ lượng, hào quang rực rỡ.
Vu Huy kể lại ngắn gọn: “Dạo này nghỉ hè, trường học cho phép nghỉ, con trai tôi là Vu Tiến Tuyền cùng hai người bạn đã hẹn nhau đi du lịch đến thành phố Tinh Hải, năm ngày nay không có tin tức, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, người… người cũng…”
Vu Huy vừa nói vừa không kìm được mà bật khóc: "Liên lạc mãi cũng không được..."
Sau khi sự việc xảy ra, anh lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát điều tra phát hiện bọn trẻ đã vào một ngôi nhà ma, rồi không bao giờ ra nữa. Họ nghi ngờ đây là một vụ án mạng.
Nhưng khi cảnh sát vào nhà ma điều tra, bên trong hoàn toàn không có ai.
Ông chủ nói chưa bao giờ nhìn thấy bọn trẻ, và nhân viên cũng khẳng định như vậy.
Ba đứa trẻ cứ như đã biến mất khỏi thế gian.
Vu Huy lo lắng đến phát sốt, dự định tự mình đến thành phố An Xuyên để tìm chúng, nhưng giữa đường đã bị dì ông ta chặn lại.
Bà ấy thần bí nói: "Tiểu Huy à, cả ba đứa trẻ cùng mất tích, chuyện này chắc chắn có điều gì đó không ổn. Nghe lời dì, nhanh ra phố đồ cổ tìm đại sư xem thử."
Vu Huy không tin: "Dì à, giờ là lúc nào rồi mà dì còn nói đến mê tín phong kiến? Tiểu Tuyền mất tích, dì đừng gây thêm rối."
Dì ông ta kiên quyết: "Đại sư là vô địch thiên hạ, chuyện của Tiểu Tuyền chỉ có cô ấy giải quyết được. Dì đã xếp hàng trước cho cháu rồi, mau đi đi."
Vu Huy nửa tin nửa ngờ, mấy tháng nay dì ông ta suốt ngày đi xem bói, sắp nhập ma rồi.
Khi gặp gỡ hai gia đình khác, ông ta bắt đầu tin vào chuyện này.
Mẹ của Khúc Phùng đã có một giấc mơ kỳ lạ: "Con tôi đang hét lên cầu cứu!"