Thẩm Phương thẳng thừng nói với tôi rằng bà ta không yêu tôi.
Hứa Quốc Dũng nói với tôi rằng ông ta yêu tôi, thương tôi, nhưng ông ta chẳng làm gì cả, đến cuối cùng vẫn nói với tôi rằng ông ta yêu tôi, chỉ là ông ta không có cách nào khác.
Hứa Niệm tháo bộ tóc giả trên đầu xuống, từ từ đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
“Tẩy trang đi, thay quần áo rồi đi với chị." Hứa Niệm khựng lại, nhưng không có động thái gì tiếp theo.
"Chị chỉ đợi mày mười phút, hết giờ chị đi."
"Chị muốn đưa tôi đi đâu?"
"Bán mày đi."
Hứa Niệm ngẩn người ra một thoáng. Vẻ ngơ ngác nhìn tôi của nó khiến lòng tôi bỗng dưng vui lạ.
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nhanh lên."
Hứa Niệm giật mình, quay người bước nhanh về phòng ngủ, càng đi càng vội, đến gần cửa còn suýt vấp ngã.
Vẫn là chiếc váy trắng quen thuộc, nhưng hiếm hoi lắm mới thấy gò má nó ửng hồng, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Xem ra là thật sự vội vàng.
Tôi khẽ hất cằm, đi trước ra cửa. Hứa Niệm lặng lẽ theo sát sau lưng tôi.
Dù tôi quay đầu lại lúc nào, nó cũng giữ khoảng cách đúng một mét.
Điểm đến đầu tiên, tôi đưa nó đến "Một tiệm bánh ngọt".
Chị họ tròn mắt ngạc nhiên. "Trời ơi, giống nhau y như đúc. Nhưng hai chị em dễ phân biệt quá, em thì hiền lành còn chị thì nghịch ngợm."
Tôi cười khẽ: "Vốn dĩ là hai người khác nhau, đương nhiên dễ nhận ra rồi."
Lấy một miếng bánh ngọt và một tách cà phê, tôi đặt trước mặt Hứa Niệm: "Bánh matcha nổi tiếng nhất của quán, thêm một tách cappuccino nữa, nếm thử xem."
Hứa Niệm chớp mắt, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc thìa.
"Chị làm thêm ở đây, mỗi ngày không ở nhà thì chị đều ở đây. Bà chủ tốt lắm, đồng nghiệp cũng thân thiện, chỉ là phải học nhiều thứ.”
“Cái cappuccino này, chị học mãi mới được, tạo hình latte hơi khó. Chắc mày chỉ cần một tiếng là làm được thôi. Gần đây chị còn theo sư phụ học làm bánh, cũng thấy thú vị lắm."
Cả một con phố dài với những quán ăn vỉa hè san sát, đi từ đầu phố đến cuối ngõ, rồi lại vòng về đầu phố, mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Sắc mặt Hứa Niệm hơi tái đi.
"Đau bụng à?"
"Ừm."
"Không ăn nữa, đi thôi, chị dẫn mày đến chỗ khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xe buýt chạy khoảng hai mươi phút thì chúng tôi xuống trạm.
Nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, Hứa Niệm có vẻ hơi khó hiểu.
Tôi không giải thích gì, dẫn nó vào một khu nhà thấp tầng gần đó.
Tầng hai, phòng thứ ba bên trái, tôi dùng chìa khóa mở cửa.
"Phòng hơi nhỏ, chỉ có một cái giường, một bồn rửa mặt, một nhà vệ sinh, còn bàn ghế bên kia là chị tự mua.”
“Hết cách rồi, phòng trọ gần trường, chỉ có chỗ này là rẻ nhất.”
“Chị thuê bằng chứng minh thư của chị Châu, chị ấy trả trước cho chị một năm, chị trả lại chị ấy theo tháng."
Vừa nói, tôi vừa đặt chiếc chìa khóa vào tay Hứa Niệm: "Cái cửa này có thể khóa trái, chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa này. Nếu có người gõ cửa, có thể chọn mở hoặc không mở."
"Ở đây một đêm nhé?"
Hứa Niệm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, các đầu ngón tay trắng bệch.
Một phút trôi qua, tôi không đợi câu trả lời của nó nữa, bước ra khỏi căn phòng trọ đó.
Ngoài cửa, tôi ngồi xổm rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng bị khóa trái bên trong.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra, rồi từ từ đứng dậy đi xuống lầu.
Thẩm Phương vốn dĩ không phải là người dễ sống cùng.
Bà ta cứng đầu đến mức cố chấp, tính kiểm soát rất cao, bất cứ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát đều khiến bà ta nổi điên.
Trong đó, người dễ dàng châm ngòi cho cơn giận của bà ta nhất chính là Hứa Quốc Dũng.
Hứa Quốc Dũng không nghe điện thoại của bà ta.
Hứa Quốc Dũng không đưa bà ta ra ngoài.
Hứa Quốc Dũng không về nhà.
"Cô có biết tôi bận đến mức nào không?"
"Cô có biết nuôi một gia đình khó khăn đến nhường nào không?"
"Vậy thì tôi ở nhà chăm con, còn cô đi kiếm tiền?"
Thẩm Phương chỉ là một con hổ giấy, bà ta giỏi ăn vạ, ngang ngược và vô lý.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhưng trước mặt Hứa Quốc Dũng, bà ta lại nhún nhường hết lần này đến lần khác.
Chỉ cần ông ta chịu về nhà là được. Chỉ cần không ly hôn là được.
Hứa Quốc Dũng có người khác ở bên ngoài, bà ta hoàn toàn không hay biết gì sao?
Chuyện đó không thể nào. Chỉ là bà ta cố tình nhắm mắt làm ngơ, tự lừa dối bản thân mà thôi.
Bây giờ bị tôi vạch trần, Thẩm Phương chắc chắn sẽ phát điên lên.
Bà ta xông thẳng vào khách sạn đánh ghen.
Hứa Quốc Dũng nổi cơn thịnh nộ, đạp Thẩm Phương một cú trời giáng.
Nhưng điều ông ta không ngờ tới là có người tố cáo khách sạn chứa chấp mại dâm, không chỉ cảnh sát ập đến mà còn có cả đám phóng viên theo sau.
Cảnh tượng hỗn loạn đó đã bị camera ghi lại toàn bộ.
Kẻ nên vào bệnh viện thì đã vào bệnh viện, người nên vào đồn cảnh sát thì cũng đã vào đồn cảnh sát.