Hai tiếng sau, trong một tiệm bánh ngọt, chúng tôi chạm mặt.
"Sao cô lại ở đây?"
"Chào mừng quý khách."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mặt anh ta ngơ ngác, còn tôi thì cười giả tạo.
Tiệm bánh ngọt này tên là "Một Tiệm Bánh Ngọt", là quán của chị họ Chu Từ.
Lúc này anh ta đang tra hỏi chị mình: "Chị thuê cô ta à? Chị có biết luật không đấy, cô ta còn chưa đủ tuổi."
Chị họ anh ta cười tủm tỉm: "Em không nói, chị không nói, ai mà biết cô ấy chưa đủ tuổi."
Chu Từ trợn mắt, quay sang chất vấn tôi: "Sao cô lại đến đây xin việc? Có phải cô nhắm trúng chị ngốc này dễ lừa không? Sao cô lại phải đi làm? Thiếu tiền à?"
Cả buổi chiều tôi bận rộn đón khách tiễn khách, Chu Từ ngồi thu lu ở góc, trông như một con cá nóc đang giận dữ.
Rất lâu sau, khi tôi nhìn lại, anh ta đã ngửa cổ, há miệng ngủ gật.
Chị họ huých khuỷu tay vào người tôi: "Thằng em này của chị có phải thích em không? Hai đứa có gì mờ ám đúng không?"
Tôi mặt lạnh tanh dọn dẹp bàn: "Anh ta thích em gái em."
"Hả?"
"Em gái sinh đôi của em, giống em như đúc."
"Chà, truyện tình yêu thế thân à? Nó tệ đến mức đó sao?"
"Ha ha."
"Đợi chị, chị đi đánh c.h.ế.t nó."
Tin tốt thứ nhất, Chu Từ bị chị gái đánh cho tơi tả, ôm đầu chạy trối c.h.ế.t ra khỏi tiệm bánh ngọt.
Tin tốt thứ hai, tôi đã qua được thời gian thử việc và chính thức có được công việc làm thêm này, lương mười tệ một giờ, ngày lễ được nhân đôi, trả lương theo tháng.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Chu Từ vẫn còn ngồi xổm ở góc tường.
Thấy tôi, anh ta đứng dậy ngay.
"Có rắm thì thả nhanh."
"Cô không thể nói chuyện tử tế hơn được à?"
"Không thả tôi đi đây."
"Cô đã nói gì với chị tôi mà chị ấy lại đánh tôi?"
Tôi trợn mắt, hoàn toàn không muốn phí lời với anh ta.
Chu Từ lại nắm chặt lấy tay tôi: "Hứa Tư Tư, cô vẫn luôn sống ở ban công à?"
"Tại sao?"
"Nhà các cô có ba phòng mà, sao cô phải sống ở ban công?"
"Sau này cô mua căn nhà lớn như thế, đặt một chiếc giường lớn ba mét, là vì lý do này à?"
"Nhưng tại sao mỗi lần tôi không ở nhà cô lại sang phòng sách ngủ?"
"Với lại..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn nữa sao?
Không có điểm dừng à?
Tôi khó chịu hất tay anh ta ra.
"Chúng ta đã không còn liên quan gì nữa rồi."
"Bây giờ không liên quan, sau này cũng không có liên quan."
"Đừng quan tâm đến tôi nữa."
"Đừng tò mò về chuyện của tôi."
Anh ta có quan hệ gì với tôi chứ?
Đúng vậy, thiếu cái gì thì muốn cái đó.
Tôi mua căn nhà lớn như vậy, đặt làm chiếc giường ba mét, chỉ vì tôi chưa bao giờ có được nó.
Nhưng căn nhà lớn ấy, chiếc giường lớn ấy, lại khiến tôi sợ hãi.
Quá rộng, quá vắng vẻ, khiến lòng người hoang mang.
Chỉ có thể cuộn mình trong căn phòng đọc sách đầy đồ đạc, nằm trên chiếc ghế sofa hẹp, mới có thể cảm thấy an toàn.
Thật là mỉa mai, thật là đáng thương.
Tôi tưởng rằng khi lớn lên sẽ có thể lấp đầy những thiếu thốn của tuổi thơ.
Nhưng hóa ra đó lại là sự nghèo nàn đeo bám tôi suốt cả cuộc đời.
Vừa ra khỏi trại tạm giam, Thẩm Phương lập tức gọi điện cho tất cả các giáo viên dạy thêm, yêu cầu bù lại những buổi học mà Hứa Niệm đã bỏ lỡ.
Sau đó bà ta hối hả vào bếp, nấu những món ăn bổ dưỡng cho cục cưng bé bỏng của mình.
Ban đầu bà ta trừng mắt giận dữ, định giơ tay đánh tôi.
Tôi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: "Bà dám động vào người tôi, tôi sẽ lại gọi cảnh sát."
Thẩm Phương tức đến nỗi thở không ra hơi: "Trả điện thoại của Niệm Niệm lại cho nó."
"Không trả. Bà hoặc mua cho nó cái mới, hoặc từ nay về sau nó đừng dùng điện thoại nữa."
Mặt Thẩm Phương đỏ gay vì giận, bà ta kéo Hứa Niệm kiểm tra khắp người, hỏi xem trong 24 tiếng qua tôi có bắt nạt nó không.
Hứa Niệm ủ rũ lắc đầu, không nói một lời nào.
Vẻ mặt đó trong mắt Thẩm Phương chính là bằng chứng cho thấy tôi chắc chắn đã làm điều gì đó không hay.
Nhưng bà ta lại e dè, không dám thật sự động tay với tôi.
Chỉ có thể ôm n.g.ự.c thở dốc: "Đúng là nghiệp chướng, sao tao lại sinh ra cái thứ tai họa như mày?”
"Không học hành gì lại còn đi ức h.i.ế.p Niệm Niệm, lúc trước sao không bóp c.h.ế.t mày đi."
"Sao hồi đó không bóp c.h.ế.t mày nhỉ?"
Cả một đống tức giận không thể xả ra, cuối cùng bà ta chọn cách phớt lờ tôi.
Coi như tôi không tồn tại.
Cơm không có phần của tôi, thức ăn không có phần của tôi, đến cả nước trong nhà cũng bị chuyển sang phòng của Hứa Niệm.
Tôi chỉ biết nhún vai rồi đi ra ban công.
Ăn vài lát bánh mì nướng và một chiếc sandwich dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, thơm phức.