Khi cô ấy mới ăn được một nửa, tôi đã lấy lại miếng bánh.
“Chừa chút bụng đi, lát nữa còn ăn thứ khác.”
“Em có món gì muốn ăn không?”
Hứa Niệm suy nghĩ một lúc.
“Đồ ăn vặt vỉa hè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thế là tôi dẫn cô ấy đến khu đại học.
Cả con phố đầy những quầy hàng rong, từ đầu đường đến cuối ngõ, rồi lại quay ngược trở lại, mất đúng một tiếng rưỡi.
Sắc mặt Hứa Niệm hơi tái đi.
“Đau dạ dày à?”
“Không.”
“Vậy không ăn nữa, đi thôi, tôi sẽ đưa em đến chỗ tiếp theo.”
Xe buýt chạy trong hai mươi phút, chúng tôi xuống trạm.
Hứa Niệm nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc.
Tôi không giải thích, chỉ dẫn cô ấy đi vào tòa nhà thấp tầng gần đó.
Tầng hai, căn thứ ba bên trái, tôi lấy chìa khóa mở cửa.
“Không gian rất nhỏ, có một chiếc giường, một bồn rửa mặt, một nhà vệ sinh. Bàn ghế ở kia là tôi tự mua.”
“Không còn cách nào khác, xung quanh trường học chỉ có chỗ này là rẻ nhất.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tôi thuê bằng giấy tờ của chị Chu, chị ấy giúp tôi trả tiền thuê cả năm, tôi trả cho chị ấy hàng tháng.”
Vừa nói, tôi vừa đặt chìa khóa vào tay Hứa Niệm.
“Cửa này có thể khóa bên trong, chìa khóa chỉ có một chiếc duy nhất. Nếu có người gõ cửa, em có thể chọn mở hoặc không mở.”
“Có muốn ở lại đây một đêm không?”
Hứa Niệm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, ngón tay trắng bệch.
Một phút trôi qua, tôi không đợi câu trả lời của cô ấy mà rời khỏi căn phòng cho thuê.
Ngoài cửa, tôi ngồi xổm đợi rất lâu, cho đến khi nghe thấy âm thanh cánh cửa được khóa trái.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên một chút, tôi từ từ đứng dậy và bước xuống lầu.
Thẩm Phương chưa bao giờ là người dễ chịu.
Bà ta cố chấp đến mức cực đoan, ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, bất cứ chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát đều có thể khiến bà ta phát điên.
“Cô có biết tôi bận thế nào không?”
“Cô có biết nuôi một gia đình khó khăn ra sao không?”
“Vậy thì để tôi đi kiếm tiền, ông ở nhà chăm con thử xem?”
Thẩm Phương chỉ là một con hổ giấy, bà ta sẽ làm loạn, giãy giụa, vô lý và ngang ngược.
Nhưng trước mặt Hứa Quốc Dũng, bà ta lại luôn nhún nhường, lùi bước.
Chỉ cần ông ta về nhà là đủ.
Chỉ cần không ly hôn là đủ.
Hứa Quốc Dũng có chuyện bên ngoài, bà ta hoàn toàn không biết sao?
Không thể nào.
Chỉ là cố nhắm mắt làm ngơ, tự lừa dối bản thân mà thôi.
Bây giờ bị tôi vạch trần, Thẩm Phương chắc chắn sẽ phát điên.
Bà ta xông vào khách sạn, đánh tiểu tam.
Hứa Quốc Dũng tức giận đến mức đá văng bà ta ra ngoài.
Nhưng điều ông ta không ngờ tới là, có người tố cáo khách sạn liên quan đến hoạt động phi pháp, không chỉ khiến cảnh sát kéo đến mà còn thu hút cả đám phóng viên bám theo.
Cảnh tượng đó bị camera ghi lại toàn bộ.
Ai cần vào tòa án thì vào tòa án, ai cần vào đồn cảnh sát thì vào đồn cảnh sát.