Khoảnh khắc Tuyết Tụng bước qua cửa thành, có một giây do dự và thở dài.
Nhưng khi ta ngước mắt nhìn hắn, trên gương mặt hắn chỉ còn lại một nụ cười hờ hững.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo ta, kéo ta bước vào Thượng Kinh.
"Ta đi cùng ngươi."
Trong phút chốc, trong đầu ta hiện lên bài học cuối cùng mà Tuyết Tụng đã dạy ta.
"*Trường dạ nan minh, thiêu đăng tục trú."
(*Đêm dài khó sáng, đốt đèn để nối tiếp ban ngày—giai đoạn gian nan, khó khăn kéo dài mà chưa thấy hy vọng. Không đầu hàng trước bóng tối, tiếp tục cố gắng để vượt qua nghịch cảnh.)
19
Cái c.h.ế.t của Nhị Hoàng tử dường như không để lại chút bóng đen nào trên buổi yến tiệc mừng công.
Hoàng đế tâm trạng vô cùng tốt, sau khi nhìn thấy Tuyết Tụng, sắc mặt hắn càng rạng rỡ hơn:
"Tuyết Tụng, không phải ngươi từng nói sẽ không quay lại Thượng Kinh sao?”
“Sao giờ lại về rồi?"
Tuyết Tụng nhướng mày:
"Rượu ở Thượng Kinh ngon."
Bất Thế hòa thượng vừa hừ hừ bước vào kinh thành, nghe vậy liền nhịn không được mà "hừ" thêm một tiếng:
"Hừ hừ hừ."
Trong yến tiệc, ta gặp lại phụ vương, kế mẫu và Diệp Minh Châu sau bao năm xa cách.
Phụ vương không nhận ra ta, còn phá lệ tiến đến chúc rượu trước:
"Bản vương kính tướng quân một chén, quả nhiên từ xưa anh hùng xuất thiếu niên!"
"Minh Châu, mau kính rượu tướng quân."
Diệp Minh Châu miễn cưỡng nhìn Thái tử, ánh mắt có chút do dự.
Những năm qua, nàng vẫn một lòng si mê Thái tử.
Phụ vương đã đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi.
Nhưng nàng vẫn một mực muốn gả cho hắn.
Thế nên đến tuổi đôi mươi, vẫn chưa có hôn ước.
Lúc này, dưới sự giục giã liên hồi của phụ vương, nàng bĩu môi, cúi đầu dâng rượu cho ta:
"Tướng quân, mời dùng rượu."
Xong đời!
Những ký ức đã c.h.ế.t bỗng nhiên sống dậy tấn công ta!
Hình ảnh Diệp Minh Châu toàn thân lấm lem "kim dịch" năm xưa lập tức hiện lên trong đầu.
Dù đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn cảm giác như có thể ngửi được mùi hương "thanh khiết" ấy.
Vậy nên, trước ánh mắt bao người, ta không nhịn được:
"ỌE…"
Dù bụng rỗng, không nôn ra gì.
Nhưng thế này cũng được tính là một màn "hồi ức g.i.ế.c chóc" rồi chứ?!
Sắc mặt Diệp Minh Châu tái mét:
"Ngươi!"
Tuyết Tụng phản ứng cực nhanh, lập tức giúp ta giải vây:
"Diệp tiểu thư không cần để tâm, Lê tướng quân vẫn chưa khỏi hẳn vết thương.”
“Tuyệt đối không phải vì ghét bỏ tiểu thư."
Ta tranh thủ giơ ngón cái với hắn.
Hảo phu tử! Đời sau ta vẫn sẽ bái ngươi làm thầy!
Hoàng đế xem náo nhiệt chẳng bao giờ thấy đủ, chỉ vào Yến Vương, cười ha hả: