Thiên Kim Trở Lại

Chương 157



Vừa nhìn thấy cây đàn cello Giang Niệm lấy ra, Đường Thu liền nhận ra đây là cây Eternal Song (Khúc Ca Vĩnh Hằng).

 

Chất liệu và âm sắc độc đáo của thân đàn Eternal Song, là độc nhất vô nhị trên thế giới.

 

Ngay cả thiên kim tiểu thư nhà giàu đã từng trải như cô, cũng không nén được sự kích động trong lòng.

 

Không chỉ là giá cả.

 

Đây chính là cây đàn cello cuối cùng mà bậc thầy chế tác đàn nổi tiếng nhất thế giới Antonio, đã dốc hết tâm huyết cả đời để chế tác, cũng là tác phẩm mà bậc thầy tự nhận là ưng ý nhất trong cuộc đời mình.

 

Trong mắt những người yêu thích đàn cello, giá trị của nó là không thể đong đếm được.

 

Nghe nói cây đàn này luôn được một tỷ phú nước ngoài nào đó sưu tầm riêng, trên thế giới này người có cơ hội tận mắt nhìn thấy nó cũng không nhiều, chứ đừng nói đến việc được chạm vào.

 

Cây đàn quý giá như vậy đáng lẽ phải được đặt trong tủ kính chống đạn.

 

Mà bây giờ, Giang Niệm lại cứ thế tùy ý kéo khóa, lấy nó ra. Thậm chí, còn muốn cho cô dùng cây đàn này!

 

Chẳng trách vừa rồi Giang Niệm nói, chất lượng âm sắc của đàn sẽ tốt hơn cây đàn của cô.

 

Trên thế giới này có mấy cây đàn có chất lượng âm sắc, có thể sánh ngang với Eternal Song chứ!

 

Những người khác xung quanh đã sớm bị cái giá mà Đường Thu báo ra làm cho kinh ngạc đến rớt cằm.

 

Bọn họ biết Giang Niệm chắc chắn là có tiền, nhưng không ngờ cô lại giàu có đến vậy!

 

Căn nhà ở Đàn Châu hơn hai trăm tỷ, cây đàn cello tám mươi tỷ. Những thứ mà Giang Nhiễm Nhiễm ngày ngày khoe khoang, ngay cả một phần nhỏ của Giang Niệm cũng không bằng.

 

Giang Niệm nói: "Tuy rằng chắc chắn là dùng cây đàn mình vẫn quen dùng sẽ thuận tay hơn, nhưng tình huống bây giờ, cũng không có cách nào khác."

 

"Tớ đi hỏi nhân viên công tác xem, xem có thể dời thứ tự lên sân khấu của chúng ta ra sau một chút không. Tớ chỉnh âm xong cho cậu, rồi cùng cậu kéo thử vài lần."

 

Cô nhìn về phía Đường Thu: "Cậu không phải không quan tâm đến thứ hạng, chỉ là muốn mẹ cậu nhìn thấy cậu biểu diễn xuất sắc trên sân khấu sao."

 

"Chỉ cần cậu cố gắng hết sức, trong mắt mẹ cậu, màn biểu diễn của cậu đều là xuất sắc nhất tối nay."

 

Đường Thu mắt phủ một tầng sương mù.

 

Vốn dĩ cô đã tuyệt vọng rồi.

 

Nhưng không ngờ Giang Niệm nói đừng hoảng, là thật sự có cách giúp cô.

 

Còn nói những lời này để cổ vũ cô.

 

Khiến cô trong lòng lập tức có chỗ dựa, một chút cũng không sợ hãi nữa.

 

Phòng chờ.

 

Trần Kiều của lớp đặc biệt ánh mắt né tránh, thừa dịp tất cả các thí sinh đều đang chuẩn bị lên sân khấu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Hít sâu một hơi, nắm chặt góc áo nói: "Giang Nhiễm Nhiễm, chuyện cậu bảo tớ làm thay cậu, tớ đã làm rồi."

 

"Thật sao? Cậu chắc chắn cậu đã cắt đứt dây đàn của Đường Thu rồi chứ?" Giang Nhiễm Nhiễm mắt sáng lên.

 

Tốt quá rồi.

 

Lần này, Đường Thu hoặc là từ bỏ cuộc thi, hoặc là chỉ có thể cầm một cây đàn tạm bợ lên sân khấu.

 

Cho dù là vế sau, cô ta cũng không tin Đường Thu lên sân khấu có thể không sụp đổ tâm lý, tay có thể không run.

 

Hơn nữa, một cây đàn tầm thường có thể biểu diễn ra hiệu quả tốt mới là lạ.

 

Giang Niệm chống đối cô ta, đi giúp Đường Thu. Cô ta muốn xem xem, Đường Thu lần này làm sao thắng được cô ta.

 

Trần Kiều đáp một tiếng, lo lắng bất an: "Cậu thật sự sẽ bảo người xóa camera giám sát trong phòng đàn chứ?"

 

Giang Nhiễm Nhiễm vẻ mặt tự tin: "Yên tâm, tớ đã tìm được hacker, hack vào hệ thống giám sát của trường chúng ta, tuyệt đối sẽ xóa sạch dấu vết của cậu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Kiều cắn môi, cẩn thận hỏi: "Giang Nhiễm Nhiễm, cậu đã hứa với tớ, chỉ cần tớ giúp cậu làm chuyện này, cậu sẽ cho tớ một trăm triệu cho mẹ tớ chữa bệnh. Bây giờ chuyện tớ đã làm xong rồi, tiền cậu khi nào có thể cho tớ?"

 

Vừa nghe Trần Kiều đòi tiền, Giang Nhiễm Nhiễm lập tức thay đổi sắc mặt.

 

Nhíu mày: "Cậu không thấy tớ đang chuẩn bị lên sân khấu sao? Đâu có thời gian chuyển tiền cho cậu?"

 

Trần Kiều ngẩn ra, có chút gấp gáp: "Nhưng cậu trước đây không phải nói, chỉ cần tớ làm xong chuyện này, cậu lập tức chuyển khoản cho tớ…"

 

Giang Nhiễm Nhiễm không kiên nhẫn nói: "Vậy cậu cũng phải lựa thời điểm chứ! Bây giờ tớ phải trang điểm, lát nữa còn phải đi thay quần áo, đâu có thời gian làm chuyện khác?"

 

Trần Kiều sắc mặt trắng bệch vài phần.

 

Cô ta là học sinh nghèo, thành tích tốt được Anh Trung đặc cách tuyển vào. Tuy rằng cùng Giang Nhiễm Nhiễm đều ở lớp đặc biệt, nhưng trước đây Giang Nhiễm Nhiễm cũng không nói chuyện với người như cô ta.

 

Mấy ngày nay mẹ cô ta bị bệnh phải phẫu thuật, trong nhà lại căn bản không gom đủ một trăm triệu tiền phẫu thuật, mẹ đều định xuất viện không chữa nữa. Lúc cô ta lén khóc ở hành lang, bị Giang Nhiễm Nhiễm nhìn thấy.

 

Vì để có tiền cứu mạng mẹ, cô ta đã đồng ý thay Giang Nhiễm Nhiễm làm chuyện vừa trái pháp luật vừa mất lương tâm này.

 

Thật sự rất xin lỗi Đường Thu.

 

Nhưng, cô ta không có cách nào tốt hơn.

 

Trần Kiều móng tay bấm vào lòng bàn tay: "… Vậy tớ ở đây đợi cậu làm xong."

 

Giang Nhiễm Nhiễm vẻ mặt càng không kiên nhẫn hơn.

 

Trần Kiều lặng lẽ đợi ở một bên, đợi Giang Nhiễm Nhiễm trang điểm xong lại thay quần áo ra. Toàn bộ quá trình đều coi cô ta như không khí, cũng không thèm để ý đến cô ta.

 

Sau đó cô ta liền thấy hai đàn em bình thường chơi thân nhất với Giang Nhiễm Nhiễm đi tới, vừa nhìn thấy Giang Nhiễm Nhiễm liền khoa trương kêu lên.

 

"Trời ơi Nhiễm Nhiễm, hôm nay cậu lên sân khấu mặc váy là mẫu mới nhất mùa thu của AN.X sao?"

 

"Đẹp quá, không hổ là quần áo của AN.X, chiếc váy này phải năm sáu chục triệu nhỉ?"

 

Cuộc thi nhạc cụ hôm nay có phát sóng trực tiếp trên toàn mạng.

 

Giang Nhiễm Nhiễm vì sự xuất hiện tối nay, cũng đã dốc hết vốn liếng.

 

Tóc búi cao kết hợp với phụ kiện tóc ngọc trai của AN.X, mặc váy ren cúp n.g.ự.c satin mới ra của AN.X, cổ tay còn đeo vòng tay của AN.X.

 

Thật sự là một thiên kim tiểu thư tao nhã, một bộ trang phục xuống tốn hơn trăm triệu.

 

Trang điểm tinh xảo, toàn thân trên dưới chỉ cần là da lộ ra ngoài, đều đánh một lớp kem làm trắng dày, dốc hết sức tối nay muốn làm kinh diễm toàn trường.

 

Giang Nhiễm Nhiễm tràn đầy cảm giác ưu việt: "Năm sáu chục triệu không mua được mẫu mới nhất đâu, chiếc váy này phải trăm triệu."

 

Trăm triệu?

 

Trần Kiều đứng ở góc, có một khoảnh khắc cứng đờ.

 

Tiền cứu mạng mà mẹ cô ta vay mượn cũng không được, chỉ là tiền một chiếc váy của người có tiền.

 

Thế giới này, có lẽ vốn dĩ không có cái gọi là công bằng.

 

Trần Kiều quyết định đi hỏi Giang Nhiễm Nhiễm một lần nữa.

 

Nhưng lần này, cô ta đã cẩn thận hơn.

 

Cô ta đi đến sau lưng Giang Nhiễm Nhiễm.

 

"Giang Nhiễm Nhiễm, cậu đã hứa với tớ, tớ giúp cậu cắt đứt dây đàn của Đường Thu, cậu sẽ cho tớ một trăm triệu cho mẹ tớ phẫu thuật, rốt cuộc khi nào cậu mới có thể cho tớ?"

 

Lúc này hai đàn em của Giang Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh.

 

"Cậu điên rồi sao!"

 

Giang Nhiễm Nhiễm trợn to mắt.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com