Thiên Kim Trở Lại

Chương 154



Môi mỏng khẽ mở, đáy mắt không mang theo chút độ ấm nào.

 

"Đừng có tự đề cao mình quá, Giang Nhiễm Nhiễm."

 

"Cô tự mình cút, hay là tôi gọi bảo vệ đến giúp cô cút?"

 

"Chị…"

 

Giang Nhiễm Nhiễm ánh mắt đầy không cam lòng.

 

Rốt cuộc là tại sao!

 

Tại sao Giang Niệm một đứa con gái lớn lên ở vùng núi, lại biết chơi đàn cello, còn có thể có trình độ cao như vậy? Rõ ràng cô ta mới là người bắt đầu học đàn từ nhỏ!

 

"Giang Niệm, tôi nhất định sẽ không để chị được như ý!"

 

Giang Nhiễm Nhiễm cắn chặt môi, trước khi rời đi hung hăng ném lại câu này.

 

"Giang Niệm…"

 

Thấy Giang Nhiễm Nhiễm đi rồi, Đường Thu nhìn về phía Giang Niệm, muốn nói lại thôi.

 

Giang Niệm liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của cô, ngẩng đầu lên: "Cậu sẽ không nghe lời Giang Nhiễm Nhiễm nói, mà nghĩ rằng tớ giúp cậu luyện đàn, có phải thật sự là vì muốn cậu đánh bại cô ta không đấy chứ?"

 

Đường Thu không nói gì, có chút không tự tin.

 

Cô ấy quả thật coi Giang Niệm là bạn, nhưng cô ấy không biết Giang Niệm có giống như vậy hay không.

 

Dù sao trước đây cô ấy…

 

"Là bạn bè, nên mới giúp cậu." Giang Niệm thẳng thắn, tay đút vào túi: "Lần sau còn có suy nghĩ này, sau này tớ sẽ không đến nhà cậu nữa."

 

"Chuyện này tớ làm chứng." Hàn Húc chen vào một câu: "Với loại người như Giang Nhiễm Nhiễm, Niệm tỷ mới lười phí tâm tư lên người cô ta."

 

Sống mũi Đường Thu cay cay, vội vàng đến nắm lấy tay Giang Niệm: "Vậy không được, tớ đã bảo mẹ tớ tích trữ cả một tủ lạnh kem dâu tây ở nhà, cậu không đến một mình tớ ăn không hết."

 

Buổi liên hoan kết thúc, Giang Niệm trở về nhà họ Kỷ.

 

Tuần này, trong nhà gần như không có ai.

 

Anh cả liên tục mấy ngày làm việc ở công ty đến khuya. Anh hai vẫn ở Kinh Thị, từ lần thuyết trình trước Giang Niệm không gặp lại nữa. Anh ba tuy nói đã về nước, nhưng không biết tuần này đang bận gì, không thường xuyên xuất hiện ở nhà.

 

Anh tư ở phim trường quay phim, anh năm đang chuẩn bị cho cuộc thi, anh sáu anh bảy một người ở châu Âu một người ở Bắc Mỹ.

 

Ngay cả ông ngoại sức khỏe đã tốt hơn nhiều, cũng bị cậu đưa đến thành phố lân cận xem thác nước giải khuây.

 

Kỷ Mộng Vi bị gãy chân, ở tại căn hộ bên ngoài, Kỷ Hân cũng đến đó chăm sóc cô ta.

 

Chỉ có một mình Giang Niệm, dứt khoát cho quản gia và người giúp việc trong nhà nghỉ phép.

 

Cho nên mấy ngày nay trở về nhà, nhà họ Kỷ rộng lớn có vẻ trống trải.

 

Hôm nay dường như cũng rất lạnh lẽo.

 

Giang Niệm vào nhà, đang định bật đèn, thì ánh đèn đã bật trước cô một bước.

 

"Surprise!"

 

Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt của anh năm.

 

Áo phông đen quần yếm, tóc mái lộn xộn, khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai, phong độ. Đi tới ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn xoa rối tóc cô, giọng nói cưng chiều: "Bé Niệm Niệm, có nhớ anh năm không?"

 

"Anh năm?"

 

Giang Niệm có chút bất ngờ. Lại nhìn sang, mới phát hiện không chỉ có anh năm, anh cả anh hai anh ba anh tư, vậy mà đều đứng trong phòng khách.

 

Năm người anh trai dung mạo, vóc dáng đều quá ưu tú, đẹp trai theo những phong cách khác nhau, đứng cùng nhau thật sự là quá đẹp mắt.

 

Cảnh tượng nhiều anh trai tụ tập cùng nhau như vậy, Giang Niệm cũng chỉ được nhìn thấy vào ngày được đón về nhà họ Kỷ.

 

"Anh cả anh hai anh ba anh tư… Sao các anh đều về rồi?" Giang Niệm hỏi.

 

"Niệm Niệm, em về nhà lâu như vậy rồi, các anh trai này còn chưa được ở bên em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỷ Yến Lễ nói: "Cho nên cuối tuần này, ngoại trừ Bạc Giản Mộ Phong không ở trong nước, mọi người đều đặc biệt về để ở bên em."

 

"Niệm Niệm, đề thi lần trước anh hai để lại cho em, làm xong chưa." Mặc áo sơ mi trắng, Kỷ Ngạn Từ nhìn về phía Giang Niệm, hỏi.

 

Người đàn ông dáng người cao ráo, sống mũi cao thẳng tắp đeo kính gọng vàng, khuôn mặt sáng sủa như trăng thanh, khí chất trước sau như một lạnh lùng, cao quý.

 

Kỷ Kỳ Việt không nhịn được châm chọc: "Có ai gặp em gái đã lâu không gặp, câu đầu tiên lại hỏi người ta có làm bài tập không, chẳng trách anh hai ở học viện bị đặt biệt danh là Diêm Vương sống."

 

Lại đến cọ cọ Giang Niệm: "Niệm Niệm, vẫn là anh năm thực tế nhất nhỉ? Câu đầu tiên vĩnh viễn chỉ hỏi em có nhớ anh không."

 

Kỷ Túc Bạch đứng đó, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.

 

Đi đến trước mặt Giang Niệm không nói gì, giơ bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vuốt lại mái tóc bị Kỷ Kỳ Việt xoa rối của Giang Niệm, nhàn nhạt hỏi: "Sao lại gầy rồi."

 

Giang Niệm theo lời nói, dường như nghiêm túc suy nghĩ, nói đùa: "Có lẽ vì luôn không được gặp các anh, nên cơm ăn ít đi một chút?"

 

Một câu nói, năm người đàn ông có mặt nhìn nhau.

 

Anh cả vẻ mặt tự trách mình không làm tròn trách nhiệm: "Anh sau này buổi tối không làm thêm giờ nữa, có việc thì mang về nhà làm, về nhà ăn cơm tối với Niệm Niệm."

 

Anh ba nheo mắt: "Anh đã làm xong việc cần làm rồi, cho đến trước buổi diễn tiếp theo, anh có thể ở nhà với em gái bảo bối của chúng ta."

 

Anh tư đôi mắt đen láy mà trầm tĩnh: "Bộ phim này quay xong, anh sẽ về nhà ở một thời gian."

 

Anh năm cũng phụ họa: "Đánh xong trận đầu thu này anh nhất định phải dùng hết phép năm nay, như vậy có thể ngày ngày dẫn Niệm Niệm đi ăn đồ ngon rồi."

 

Kỷ Ngạn Từ đẩy kính.

 

Vừa định mở miệng, đã bị Kỷ Kỳ Việt chặn lại.

 

"Anh hai thì thôi đi, nhà họ Kỷ chúng ta dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể dời địa chỉ trường Thanh Hoa từ Kinh Thị đến Giang Thành được."

 



 

Người giúp việc, đầu bếp trong nhà đều bị Giang Niệm cho nghỉ phép, lại cảm thấy đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, anh năm đề nghị làm bữa khuya.

 

Kỷ Tu An kéo Giang Niệm lại, đôi mắt cong cong: "Niệm Niệm, có nhớ anh ba nói còn muốn tặng em một món quà không, đi theo anh."

 

Chương 163: Vả mặt liên hoàn bắt đầu (1)

 

Giang Niệm được Kỷ Tu An đưa lên tầng ba.

 

Trong phòng của anh ba bày đầy những tác phẩm nghệ thuật đầy tính thiết kế. Giang Niệm vừa bước vào, liền nhìn thấy trên bàn đặt một hộp quà màu đen.

 

Nhìn qua to gần bằng nửa người, bên trên còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

 

Kỷ Tu An cao hơn cô gái một cái đầu.

 

Chiếc áo len mỏng trên người được là phẳng phiu, mềm mại, dung mạo bắt mắt, mỉm cười xoa đầu em gái: "Bé ngoan, mở ra xem có thích không."

 

Giang Niệm đi tới mở hộp quà ra, nhấc nắp hộp lên, chỉ thấy bên trong hộp là một chiếc váy sườn xám.

 

Vừa nhìn đã thấy một chiếc váy vô cùng kinh diễm.

 

Chất liệu vải satin mờ cao cấp màu đen, lại không biết dùng kỹ thuật gì, dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng như sóng nước.

 

Cổ áo dùng thiết kế cúc thắt kinh điển của sườn xám, eo được cắt may theo số đo.

 

Thân váy đính vài con bướm lập thể thêu bằng chỉ vàng, sang trọng mà tinh xảo, sống động như thật, vừa cổ điển tinh tế lại tràn đầy linh động.

 

Giống như ánh sao rơi xuống, bướm bay lượn trong đêm tối.

 

Rất phù hợp với khí chất của cô gái.

 

Phá kén thành bướm. Kiên cường, lạnh lùng.

 

"Anh cả nói với anh, thứ hai em phải đến cuộc thi nhạc cụ biểu diễn kèn sona."

 

"Vì là biểu diễn nhạc cụ truyền thống của nước ta, mặc sườn xám là phù hợp nhất, cho nên anh đã thiết kế may cho em chiếc sườn xám này."

 

Kỷ Tu An đứng sau cô gái, cúi đầu ánh mắt tràn ngập ánh sao, giọng nói dịu dàng cưng chiều: "Thế nào, em gái bảo bối của anh có thích không."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com