Gác máy xong, Văn Tĩnh hất cằm, khiêu khích nhìn đám nhân viên.
"Chờ cửa hàng trưởng của mấy người tới đi, xem thử ông ta có dám bắt tôi xin lỗi không! Thật là càng ngày càng vô lý, khách hàng không phải thượng đế chắc? Còn dám bắt khách xin lỗi? Cô tin không, chỉ cần một câu của tôi, đám chị em bạn dì của tôi sẽ không bao giờ bước chân vào cửa hàng này nữa, để xem mấy người có cạp đất mà sống không!"
Thái độ hống hách của cô ta khiến nhân viên tức giận nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bọn họ không sợ không có người giúp, chỉ lo cửa hàng trưởng sẽ không đứng về phía mình. Dù gì trong các buổi họp, cửa hàng trưởng vẫn luôn nói: "Khách hàng là thượng đế."
Huống hồ người gây sự lại là Quý Tử San và Văn Tĩnh – hai khách hàng lớn. Hiện giờ đã tối, trong cửa hàng cũng không còn khách, tất cả chỉ biết im lặng chờ cửa hàng trưởng đến giải quyết.
Nhân viên từng tiếp đón Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng quay lại: "Tiểu thư, thật xin lỗi vì để cô chờ. Chúng ta tiếp tục xem hàng nhé?"
Sở Tiêu Tiêu gật đầu, đi theo cô ta tiếp tục tham quan.
Nhìn thấy cảnh đó, Quý Tử San cười nhạo: "Thật không biết nhìn người! Con nhỏ nghèo kiết xác kia mà cũng nghĩ có tiền mua đồ?"
Sở Tiêu Tiêu quay đầu lại, giọng lạnh lùng: "Cô mới ăn c** xong hả? Miệng hôi thế."
Văn Tĩnh lập tức xông tới: "Mày nói cái gì?!"
Sở Tiêu Tiêu cười lạnh: "Cô là chó của cô ta à? Nghe lời thật đấy."
Cô quét mắt nhìn cả hai: "Nhìn đúng là một cặp – chó nào giống chó nấy."
"Mày nói lại lần nữa!" – Văn Tĩnh giận run, chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy.
Sở Tiêu Tiêu sải chân định tiến tới, nhân viên bên cạnh vội giữ lại: "Tiểu thư, đừng giận, đừng hạ mình với họ."
Bị cản lại, cô hừ lạnh rồi quay về ngồi nghỉ.
Cùng lúc đó, cửa hàng trưởng của MISS – Thôi quản lý – nhanh chóng tới nơi vì đang ở gần đó. Vừa bước vào, Văn Tĩnh đã cao giọng:
"Thôi quản lý, ông dạy dỗ nhân viên kiểu gì vậy? Phục vụ thì tệ, thái độ thì kém, bảo sao chúng tôi còn dám đến đây!"
Cả hai cố ý không nhắc đến chuyện ra tay đánh người, chỉ đổ lỗi cho thái độ phục vụ.
"Thôi quản lý…" – đám nhân viên định lên tiếng, nhưng Thôi quản lý giơ tay ngăn lại.
Văn Tĩnh được nước lấn tới: "Tôi nói thật, nhân viên như vậy nên đổi người đi! Không đổi sớm muộn cũng đuổi khách hết!"
Quý Tử San cũng phụ họa: "Hai nhà chúng tôi đều có quan hệ rất tốt với ông. Lần này, ông cũng nên cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý."
Hai người nghĩ chắc chắn Thôi quản lý sẽ bắt nhân viên xin lỗi để giữ khách, có khi còn được tặng thêm phiếu giảm giá.
Nhưng Thôi quản lý không nói gì, mà quay sang đi thẳng tới chỗ Tiểu Hơi – cô nhân viên bị đánh.
Tiểu Hơi căng thẳng, lòng đầy sợ hãi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị khiển trách, nhưng Thôi quản lý chỉ dịu dàng hỏi: " Có đau lắm không?"
Câu hỏi khiến cô ngẩn ra, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía sau, Quý Tử San vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, còn gọi lớn: "Thôi quản lý! Mau kêu nó xin lỗi chúng tôi đi, tôi còn phải về nhà!"
Thôi quản lý dắt Tiểu Hơi bước tới trước mặt hai người họ.
Quý Tử San còn đắc ý liếc nhìn đám nhân viên, tưởng thắng chắc, nhưng không ngờ Thôi quản lý lạnh lùng nói:
"Quý tiểu thư, phiền cô xin lỗi Tiểu Hơi."
Nụ cười trên mặt Quý Tử San lập tức đông cứng. Văn Tĩnh hét lên: "Ông bị ngớ ngẩn à?! Ông biết bọn tôi là ai không?!"
"Biết và tôi cũng biết rõ đầu đuôi chuyện này. Nhân viên của tôi không sai, Tiểu Hơi không sai. Cô không thể đánh người! Nếu cô thấy phục vụ không tốt, có thể khiếu nại với tôi, không phải động tay động chân!"
Thái độ Thôi quản lý kiên quyết. Trên đường đến đây, ông đã xem camera giám sát trong cửa hàng. Dù ông thường nói khách hàng là thượng đế, nhưng khi đụng đến nguyên tắc, ông cũng không nhún nhường.
Thượng đế cũng không có quyền vô cớ đánh người!
Quý Tử San không ngờ Thôi quản lý dám nói thế. Trước mặt Sở Tiêu Tiêu, cô ta càng không thể cúi đầu xin lỗi – làm vậy chẳng khác nào tự nhận thua.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Thôi quản lý nhìn thẳng: "Nếu cô kiên quyết không xin lỗi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Quý Tử San bật cười, rút bóp, móc ra một xấp tiền ném thẳng vào mặt ông: "Nói nhiều như vậy, chẳng phải cũng vì tiền? Một cái tát thôi, bấy nhiêu đủ chưa?"
Ông vẫn điềm tĩnh, lạnh giọng: "Xin lỗi!"
Cô ta lại lấy thêm tiền, ném tiếp: "Vậy đủ chưa? Đừng tham lam quá!"
Ngay lúc Thôi quản lý định mở miệng, một giọng nói vang lên phía sau.
"Phải xin lỗi làm gì? Có ích lợi gì?"
Sở Tiêu Tiêu bước tới.
Quý Tử San chưa kịp phản ứng thì… chát! – một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt cô ta, sức mạnh quá lớn khiến cô ngã lăn ra đất.
Sở Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Thôi quản lý và nhân viên: "Tôn chỉ phục vụ của chúng ta là: Khách hàng là thượng đế, nhưng đôi khi, chúng ta cũng có thể... tin Phật."
Câu nói lạnh như băng khiến cả đám người sững sờ. Quý Tử San ôm mặt, ánh mắt đầy phẫn hận, gào lên: "Sở Tiêu Tiêu! Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không?!"
Sở Tiêu Tiêu cười khẩy: "Biết thì sao? Tao đánh mày đó!"
Văn Tĩnh sợ đến đứng đơ, không dám tiến lên. Cô ta thậm chí muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến việc Quý Tử San là em gái Út Uyên, đành phải nín nhịn.
Sở Tiêu Tiêu thầm thấy may mắn – may mà cô chưa trở về Quý gia. Không cần biết cha mẹ cô thế nào, chỉ riêng Quý Tử San cũng đủ khiến cô chán ghét tận xương.
Cô quay sang Thôi quản lý: "Loại khách hàng thế này, MISS chúng ta không cần. Các người làm rất tốt. Ghi tên hai người họ vào danh sách đen, hủy bỏ tư cách hội viên, toàn bộ chi nhánh MISS – không tiếp đãi họ nữa."
Chưa kịp để nhân viên phản ứng, Văn Tĩnh đã giãy nảy, hoảng sợ hét lên:
"Nực cười! Mày là cái thá gì mà dám đòi đưa bọn tao vào danh sách đen?! Mày nghĩ mày là ai?!"