Trung tâm thương mại Quốc tế Đế đô vô cùng phồn hoa.
Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Tiêu đến đây. Kiếp trước, cô chưa từng có cơ hội, sau khi trọng sinh thì lại luôn ở nước W huấn luyện. Sau đó trở về nước cũng vội vàng thành lập thế lực, mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến việc báo thù Giang gia.
Căn bản chẳng có thời gian thư thả đi dạo phố.
Hiện tại việc trả thù Giang gia đã tiến hành được một nửa, cô cũng xác định quan hệ với Phó Diệc Thần, tâm trạng tự nhiên thay đổi rất nhiều.
Đi dạo phố, hẹn hò… đều khiến người ta mong đợi vô cùng.
Cửa hàng quần áo, túi xách, giày dép hoa cả mắt.
Sở Tiêu Tiêu vốn đã có vóc dáng đẹp, gương mặt đẹp, khoác cái bao tải thôi cũng đủ hút mắt. Vậy nên quần áo thật sự chỉ cần chọn đại cũng đẹp, cô mặc bộ nào cũng nổi bật.
Phó Diệc Thần dốc hết vốn liếng cả đời ra khen cô, một câu không bao giờ lặp lại.
Bằng không thì lại giống như đang khen cho có.
Cuối cùng, đến cả người tài hoa như anh cũng cạn từ.
Chỉ còn biết vung tay lên nói: "Tất cả gói lại cho tôi."
Cũng không cần lo chỗ ở không tiện nhận hàng vì Trung tâm thương mại này có dịch vụ giao hàng tận nhà. Với những người không sống ở Đế đô như Sở Tiêu Tiêu, còn có cả dịch vụ gửi chuyển phát nhanh.
Dịch vụ tiêu chuẩn năm sao, không phải chỉ là lời nói suông.
Trung tâm thương mại Quốc tế Đế đô có tổng cộng hai mươi tầng, càng lên tầng cao, sản phẩm càng cao cấp.
Sở Tiêu Tiêu không hứng thú với khu mỹ phẩm, bởi vì cô vốn sở hữu vẻ đẹp tự nhiên, những thứ đó cô không cần dùng đến.
Cô chủ yếu đi dạo khu quần áo, túi xách và giày dép.
Sở Tiêu Tiêu càng đi càng hứng thú, vừa đi vừa leo tầng, càng lên cao.
Đến tầng mười sáu – tầng chuyên bán sản phẩm của MISS.
Ở đây có đầy đủ: quần áo, túi xách, khăn lụa, cả thời trang nam và nữ. Chủng loại phong phú, giá cả cũng thuộc hàng xa xỉ.
MISS là một thương hiệu huyền thoại trong ngành thương mại.
Những thương hiệu khác nếu chỉ làm tốt một mảng đã là thành công, nhưng MISS thì khác.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Họ có nhiều dòng sản phẩm, định vị khách hàng không chỉ giới hạn ở tầng lớp giàu có.
MISS cao cấp thì dành cho người giàu có và quyền thế.
MISS dòng "Tưởng niệm" thì nhắm vào tầng lớp trung lưu.
Còn dòng "Phi Dương" là dành cho khách hàng phổ thông.
Bất kể khách hàng là cá lớn hay cá bé, MISS đều bao trọn.
Bố cục tại Đế đô là do Phó Diệc Thần trực tiếp sắp đặt. Đã đến cửa nhà mình rồi, Sở Tiêu Tiêu tất nhiên muốn vào xem thử, tiện thể kiểm tra xem tác phong nhân viên thế nào.
Cô đi dạo ở khu Phi Dương trước.
Nhân viên ở đó tiếp đãi rất nhiệt tình. Khi cô nói muốn tự mình xem hàng, nhân viên liền biết điều tránh sang một bên, không làm phiền.
Sau đó khi cô cần họ giới thiệu, họ lại vô cùng kiên nhẫn, thái độ chuyên nghiệp.
Sở Tiêu Tiêu vừa xem hàng vừa để ý đến cách các nhân viên phục vụ khách khác.
Cô xem một vòng khá lâu, cuối cùng chỉ chọn mua hai bộ đồ ngủ – là do Phó Diệc Thần nhất quyết muốn mua, bởi vì đó là… đồ ngủ cặp đôi.
Nhân viên phục vụ cũng không có gì khó chịu, tổng thể trải nghiệm rất tốt.
Sở Tiêu Tiêu âm thầm chấm điểm trong lòng.
Bên cạnh khu Phi Dương là khu Tưởng niệm.
Nhân viên ở khu này nhìn thấy túi hàng của Phi Dương trong tay cô nhưng sắc mặt không hề thay đổi, vẫn thân thiện tiếp đón, không hề tỏ thái độ phân biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả vòng ở đây, cô không thấy món nào vừa ý nên không mua gì.
Hai người từ khu Tưởng niệm đi ra, tiến đến khu cao cấp nhất của MISS. Ở đây bày bán toàn bộ sản phẩm giới hạn mới nhất. Cửa vào có người đứng đón tiếp, hình tượng đẹp, thái độ chuyên nghiệp.
Cô nhân viên cười tươi dắt họ vào trong.
Sở Tiêu Tiêu quan sát cách bày biện trong cửa hàng, tổng thể rất chỉn chu.
Nhân viên giới thiệu sản phẩm nhiệt tình và chuyên nghiệp, không vì họ đang cầm túi hàng từ khu Phi Dương mà tỏ vẻ khinh thường.
Sở Tiêu Tiêu quay sang liếc nhìn Phó Diệc Thần, cả hai đang định rời đi thì đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Chà, chẳng phải là Sở Tiêu Tiêu sao? Đã tới rồi mà sao lại đi ra tay trắng vậy?"
Quý Tử San thật không ngờ lại gặp đúng lúc thế này.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi dạo phố cũng đụng phải người chướng mắt.
Cô gái đi cùng nghe vậy thì lập tức hiểu người kia là ai. Suốt buổi tối qua, Quý Tử San đã liên tục than phiền về Sở Tiêu Tiêu.
Nhìn túi trong tay Sở Tiêu Tiêu, có thể đoán được mức độ chi tiêu và xuất thân gia đình của cô.
Muốn lấy lòng Quý Tử San, cô gái đó lập tức mở miệng:
"San San, nhìn cái túi trong tay cô ta là biết ngay trình độ tiêu xài. Khu cao cấp thế này đâu phải ai cũng đủ tiền mua, chắc đến đây chỉ để mở mang tầm mắt thôi."
Cô ta từ tốn bước lên, đứng trước mặt Sở Tiêu Tiêu, đánh giá từ trên xuống dưới rồi mỉm cười giả tạo:
"Sở Tiêu Tiêu à, ở đây từng món quần áo hay túi xách đều đắt đỏ, không phải ai cũng mua nổi. Nếu cô chỉ đến để nhìn thì không sao, tôi nhắc nhở chân thành: nhìn thì được, nhưng đừng có đụng vào, làm bẩn rồi mà cô không đền nổi thì phiền lắm."
"Văn Tĩnh, em không thể nói thế chứ."
Quý Tử San nghe vậy thì trong lòng vô cùng sảng khoái, liền giả vờ trách móc:
"Người ta đến mở rộng tầm mắt, biết bản thân không mua nổi thì chắc sẽ không tự rước nhục mà đụng lung tung đâu."
Lần đầu tiên cô cảm thấy Văn Tĩnh thuận mắt như vậy.
Văn Tĩnh là con gái nhỏ nhà họ Văn, từ lâu đã si mê người anh út – Quý Uyên – của cô.
Cô ta một lòng muốn gả vào Quý gia, nên luôn cố giữ mối quan hệ tốt với Quý Tử San, hy vọng được làm chị dâu của cô.
Chỉ tiếc, ba anh em nhà cô đều không thân thiết với cô, nhưng Văn Tĩnh lại rất nhiệt tình lấy lòng, nên cô vẫn luôn lợi dụng.
Chỉ nói rằng anh cả tạm thời chưa có ý định kết hôn, phải đợi tìm được em gái ruột mới tính chuyện cưới xin.
Để có thêm cơ hội gặp Quý Uyên, Văn Tĩnh luôn duy trì mối quan hệ tốt với Quý Tử San. Thỉnh thoảng Quý Tử San dẫn cô ta về nhà, để cô ta có cơ hội chạm mặt Quý Uyên.
Lúc này Văn Tĩnh tiếp lời, giọng châm chọc:
"Ai mà biết được, không hiểu thân phận mình, loại người như vậy nhiều lắm."
Rồi cô ta quay sang nhân viên bán hàng đang theo sát mình, mặt lạnh đi:
"Chỗ các cô là thương hiệu cao cấp, không phải nên có trách nhiệm với khách hàng sao? A miêu a cẩu gì cũng để vào, ảnh hưởng tâm trạng mua sắm của tụi tôi, thì còn gì là trải nghiệm?"
Nhân viên kia bị gọi tên cũng sững sờ, không ngờ đang yên đang lành cũng bị vạ lây.
Cô ta vẫn đứng ngẩn ra đó, khiến Văn Tĩnh càng thêm khó chịu.
Mỗi lần đến đây là nhân viên này tiếp đón. Trước còn tưởng người này khôn ngoan, ai dè lại không có mắt nhìn như vậy.
Cô ta mở miệng gay gắt:
"Còn đứng đó làm gì? Không mau đuổi người ra ngoài đi!"
Thái độ kia, cứ như thể cô ta là bà chủ ở đây.
Nhân viên kia khẽ ho nhẹ, nghiêm túc đáp:
"Xin lỗi Văn tiểu thư, ai bước vào cửa cũng là khách hàng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không đuổi bất kỳ ai ra ngoài."