Rời khỏi yến hội, Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần cùng trở về Quảng An Đường.
Hôm nay, Ninh Thụy Quang và Âu Dương Văn Hạo trong yến hội tỏ ra rất sốt ruột khi đề cập đến thuốc viên, xem ra tình hình của Âu Dương Cốc Vân không mấy khả quan. Để tránh bọn họ làm liều vào thời điểm then chốt này, chỉ có thể ra tay trước, khiến bọn họ đến cả bản thân còn lo chưa xong.
Chưa kể, Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na Kha cũng vừa mới lại tìm cô gây phiền phức. Thời gian qua, cô tập trung chủ yếu vào chuyện Giang gia mà bỏ qua hai kẻ đó một lúc.
Bây giờ là lúc phải tính cả vốn lẫn lời.
Phó Diệc Thần đưa chứng cứ phạm pháp của Ninh Thụy Quang tới trước mặt Sở Tiêu Tiêu. "Nhìn xem, anh đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ em ra tay."
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Sở Tiêu Tiêu nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Người đàn ông này, luôn sắp xếp mọi chuyện của cô đâu ra đấy. Cô chân thành mở miệng: "Cảm ơn anh, Phó Diệc Thần."
Gặp được anh là may mắn lớn nhất đời này của cô. Những gì cô có được hôm nay, ngoài nỗ lực của bản thân, còn có sự trợ giúp của anh. Anh là ngôi sao may mắn của cô.
Cô khẽ cong mi mắt nhìn anh, hơi ngửa đầu lên. Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt cô hoàn mỹ không tì vết, bờ môi đầy đặn mê người khiến người ta chỉ muốn nhấm nháp.
Phó Diệc Thần nhìn xuống cằm và cổ cô, những đường cong như ẩn như hiện, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Trái tim anh lỡ mất một nhịp, yết hầu cũng theo đó trượt lên trượt xuống. Anh giơ tay đặt lên đống văn kiện trước mặt, giọng khàn khàn: "Tiêu Tiêu, anh muốn cảm ơn em theo cách thực tế hơn..."
Không khí bỗng trở nên ái muội khiến Sở Tiêu Tiêu có chút căng thẳng. Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô yêu đương, Phó Diệc Thần lại quá mức đẹp trai, từng đường nét trên gương mặt đều khiến tim cô loạn nhịp.
Hai người vô thức lại gần nhau, Phó Diệc Thần cúi đầu hôn xuống. Đôi môi mềm mại, ngọt ngào khiến người ta say mê, mỗi tế bào trên cơ thể như đều được thỏa mãn. Anh ôm lấy gáy cô, gia tăng nụ hôn.
Cả hai đều là người mới, không có kinh nghiệm, cũng chẳng biết điều tiết nhịp thở, đến lúc tách ra, cả hai đều thở dốc từng ngụm.
Bình ổn hơi thở xong, họ bắt đầu thảo luận về chứng cứ của Ninh Thụy Quang. Với những gì đang có, đưa ông ta vào tù không phải vấn đề. Tuy Sở Tiêu Tiêu còn nhỏ tuổi, chưa thể trực tiếp ra tay, nhưng Phó Diệc Thần có thể làm thay cô, từng bước thu lưới.
Anh chia toàn bộ chứng cứ cho các bộ phận liên quan, tài liệu của Âu Dương gia cũng được chuyển đi cùng. Hai nhà có dây mơ rễ má, xử lý phải đồng bộ.
Giải quyết xong, hai người mới trở về nhà. Sở Tiêu Tiêu không quay lại Giang gia mà đến chỗ ở của Phó Diệc Thần. Từ khi hai người xác lập quan hệ, nếu không muốn gặp đám người Giang gia, cô thường sẽ ở lại chỗ anh, nhưng đều là ngủ riêng phòng, không vượt giới hạn. Cả hai đều hiểu rõ điều này – quá sớm phát sinh quan hệ không tốt cho sức khỏe của cô. Ngay cả nụ hôn hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Phó Diệc Thần tuy muốn ôm cô thật chặt, nhưng vẫn cố kiềm chế, chỉ dám từng bước một. Về đến nhà, anh lập tức mang ra một chậu nước ấm để cô ngâm chân. Bình thường cô rất ít mang giày cao gót, hôm nay phối hợp với lễ phục, chắc chắn chân không dễ chịu.
Sở Tiêu Tiêu định nằm nghỉ rồi mới tắm, nhưng nghĩ lại ngâm chân trước cũng tốt. Cô thả chân vào nước, nhiệt độ có phần hơi nóng, nhưng đúng là loại nhiệt thích hợp nhất.
Phó Diệc Thần ngồi xổm xuống, vừa mới đưa tay, cô đã giật mình rụt chân lại: "Anh... anh làm gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nắm lấy chân cô: "Giúp em massage một chút, cho thoải mái hơn."
Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt, thấy ngại, nhưng vừa định từ chối, lực đạo trên chân truyền đến khiến toàn thân cô thoải mái. Anh vừa ấn, vừa dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, em đừng thấy ngại. Em là bạn gái anh, sau này là vợ anh. Anh làm gì cho em cũng là chuyện nên làm. Em cứ từ từ thích nghi, nếu thấy chỗ nào chưa tốt, cứ nói."
Anh đã có danh phận bạn trai, đương nhiên phải tận tình thể hiện, tranh thủ sớm ngày “chuyển chính thức”. Đã nói vậy rồi, Sở Tiêu Tiêu cũng không còn xoắn xuýt. Cô giơ tay nhéo mặt anh, cười tủm tỉm: "Vậy thì làm phiền Phó tiên sinh."
Ba chữ “Phó tiên sinh” tựa như có ma lực khiến tim Phó Diệc Thần run lên. Tầm mắt anh dừng lại trên môi cô – nơi đã từng nếm qua – khiến tim đập dồn dập, nhưng cuối cùng, anh vẫn chuyên tâm giúp cô mát xa chân.
Kết thúc, cô cảm thấy nhẹ hẳn. Anh dùng khăn lau khô chân cho cô rồi nói: "Tiêu Tiêu, em đi lấy quần áo đi, anh giúp em xả nước tắm. Sáng mai phải bay ra Đế đô thi đấu rồi, tối nay ngủ sớm một chút, dưỡng tinh thần."
Cô gật đầu, trong lòng cũng rất mong chờ ngày mai.
Phó Diệc Thần đổ nước rửa chân, chuẩn bị sẵn túi bọc bồn, điều chỉnh nước ấm vừa phải. Sở Tiêu Tiêu cũng mang quần áo tới, đều là đồ Phó Diệc Thần chuẩn bị sẵn cho cô.
Vào phòng tắm, nhìn thấy bồn nước, cô không khỏi cong môi cười. Anh vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, sắp xếp mọi việc chu đáo. Trước đây không đụng đến chuyện riêng tư kiểu này, nhưng từ sau khi ở bên nhau, anh lại càng để tâm hơn. Cô nghĩ bụng, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải sẽ trở thành tiểu phế vật được nuông chiều đến hỏng mất sao?
Cô thử nước, vừa vặn ấm, lòng càng thêm dễ chịu.
Sau khi tắm xong, cô mặc áo ngủ bước ra. Vì lười nên vẫn như thường lệ, chỉ sấy khô nửa đầu. Làn da ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Phó Diệc Thần đi tới kéo tay cô: "Phải sấy khô tóc."
Sở Tiêu Tiêu vốn đã quen, cô rất ghét sấy tóc, thường làm qua loa. Trước đây khi còn cùng huấn luyện, Phó Diệc Thần đều giúp cô thổi tóc.
Sấy xong bước ra, trên bàn trà đã có sẵn trà sữa. Trong bữa tiệc, cô chỉ thuận miệng nhắc đến việc nhớ trà sữa anh làm, không ngờ anh liền chuẩn bị luôn, chỉ là nhìn đồng hồ, cô hơi do dự.
"Uống trà sữa ban đêm dễ tăng cân lắm đó."
"Ăn đi, em là thể chất ăn hoài không mập."
Tội lỗi lập tức tan biến, cô chạy tới cầm ly trà sữa, uống một ngụm rồi nở nụ cười mãn nguyện.
Không nhịn được, cô nhón chân hôn nhẹ lên má anh. Phó Diệc Thần đâu để cô đi dễ dàng như vậy, nhanh tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.