Sở Tiêu Tiêu dùng sức bẻ tay Giang Thanh Tước, kéo tiến lên vài bước.
Khoảng cách đủ gần để da mặt bọn họ đều cảm nhận rõ nóng rực rỡ từ ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Giang Thanh Tước như thiêu đốt, chỉ vì sức nóng từ lửa, mà là từ sự tuyệt vọng trong lòng. Hắn chỉ xa mà như thiêu , những đang ở trong đó... họ dày vò đến mức nào? Họ đau đớn, giãy giụa, và tuyệt vọng đến cỡ nào?
Hắn cảm giác như hàng vạn con kiến đang cắn rứt trong tim .
Giọng khản đặc, gào lên chất vấn Sở Tiêu Tiêu:
"Sở Tiêu Tiêu! Vì mày đuổi cùng g.i.ế.c tận cả nhà tao như thế? Vì dùng cách độc ác như ?"
Hắn thật sự hiểu.
Hôm nay sống nổi, cũng c.h.ế.t cho rõ ràng.
" là lúc đưa mày về Giang gia, chúng tao đối xử với mày . Cả nhà tao đúng là với mày. lầm đó đáng chết! Tao thật sự hiểu! Vì mày hận tụi tao đến mức diệt cả nhà?!"
Sở Tiêu Tiêu lặng thinh.
Trong đầu cô lướt qua từng ký ức kiếp …. đứt quãng, rời rạc, nhưng từng mảnh đều là máu, là đau, là nhục.
Cô giải thích, cũng chẳng cần giải thích.
Cô chỉ lạnh lùng đáp:
"Chết , thì xuống hỏi Diêm Vương."
Giang Thanh Tước dần bình tĩnh . Hắn còn gào thét, mà cúi đầu lặng lẽ cầu xin:
"Sở Tiêu Tiêu… g.i.ế.c tao ."
Hắn sống nữa, đều chết, một tồn tại, còn ý nghĩa gì?
Sở Tiêu Tiêu buông .
"Muốn c.h.ế.t thì bồi họ."
Tình hình đến nước , xứng để cô tự tay kết liễu.
Nếu lựa chọn, cô càng sống bằng c.h.ế.t — sống mỗi ngày trong thống khổ, sống để nhớ, để dằn vặt, để chịu dày vò cả đời.
Giang Thanh Tước chống thể đau đớn dậy.
Hắn cô sẽ động thủ.
Không do dự, gào lên một tiếng, lao thẳng biển lửa.
Ngọn lửa bốc lên thiêu rụi thể .
Hắn gào, rên, vùng vẫy.
Cứ thế, dứt khoát mà kiên quyết, lao cái chết.
Lúc , ở bên trong, Cố Mạn Nhân và những khác trải qua quá đủ tầng địa ngục: sợ hãi, tuyệt vọng, lối thoát.
Từng giây trôi qua dài như năm.
Cả ngọn lửa nuốt lấy, đau đớn thống khổ vô cùng.
Chờ đến khi Giang Thanh Tước xông , Sở Tiêu Tiêu bước lên một chiếc xe khác gần đó. Cửa mở , Giang Du Nhiên đang trói chặt, đôi mắt hoảng sợ cô chằm chằm.
Nước mắt đọng nơi khóe mi, cô liều mạng lắc đầu.
Cô chết, thật sự chết.
Sở Tiêu Tiêu tháo miếng băng dán miệng .
Giang Du Nhiên nghẹn ngào cầu xin:
"Sở Tiêu Tiêu… xin … là tao sai… tao nên tranh giành với mày, nên đối đầu với mày, càng nên hãm hại mày… Tao xin mày… tha cho tao… nửa đời còn tao trâu ngựa chuộc tội cũng … xin mày tha cho tao…"
Giọng cô run rẩy từng chữ, ánh mắt cầu cứu.
Cô cảm nhận — Sở Tiêu Tiêu đưa tới đây là để giết.
xin … thì ?
Sở Tiêu Tiêu chỉ lạnh.
"Giang Du Nhiên, ngoài mày , cả Giang gia đều ở trong . Giờ chỉ thiếu mày thôi. Một nhà các phân tán đủ , đến lúc đoàn tụ."
Dứt lời, của cô lập tức kéo Giang Du Nhiên khỏi xe.
"Không! Không! Tao ! Sở Tiêu Tiêu, xin mày! Xin mày tha cho tao!"
Giang Du Nhiên điên cuồng giãy giụa, tuyệt vọng cùng cực.
Cô còn quá trẻ, cô chết.
đều trói chặt.
Tất cả giãy giụa chỉ là vô ích.
Cô chỉ thể trơ mắt kéo về phía biển lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cầu xin kết quả, cô bắt đầu nguyền rủa:
"Sở Tiêu Tiêu, thả tao ! Mày là con đàn bà ác độc! Tao nguyền rủa mày c.h.ế.t tử tế! Tao thành quỷ cũng tha cho mày!"