Diệp Bằng Khôn dứt lời, cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Hắn và Diệp Truyền Xa , ai thêm câu nào. Bản Diệp Bằng Khôn cũng nín thở theo bản năng, khí căng như dây đàn.
Diệp Truyền Xa dồn ánh mắt về phía Diệp Huệ Tâm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, căng cứng.
Mắt Diệp Huệ Tâm từng chút từng chút lạnh xuống, trong đáy mắt là hận ý ngút trời như thiêu rụi tất cả.
Khoảnh khắc , cô chỉ một đao g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Bằng Khôn.
Sau mấy hít sâu, cô mới khó khăn đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Rồi cô đột nhiên bật :
"Diệp Bằng Khôn, mày còn ? Cái ngày mày cùng con gái cưng Diệp Tư Tư “ trò”, tụi nó đem tro cốt tao rải !"
Một câu như sấm nổ bên tai khiến Diệp Bằng Khôn cả mềm nhũn, phịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Truyền Xa cũng c.h.ế.t lặng. Tia hy vọng cuối cùng trong mắt vụt tắt, như tro tàn giữa cơn gió lớn.
Bọn họ từng lo lắng Diệp Tư Tư sẽ hỏng chuyện, cho nên đó dặn dò kỹ càng — động tro cốt.
Khi đó vì uy h.i.ế.p Diệp Huệ Tâm, chọn Diệp Tư Tư là phương án nhất, dù gì hai họ từ nhỏ hợp .
giờ thì ?
Lợi thế cuối cùng để đắn đo Diệp Huệ Tâm… mất sạch.
Bọn họ… còn cơ hội lật ?
Diệp Huệ Tâm bọn họ đang dần lâm tuyệt vọng, trong lòng bao giờ thấy thoải mái như .
Cô lạnh lùng lên tiếng:
"Diệp Bằng Khôn, mày nghĩ tao sẽ tha cho nó? Tha cho tụi mày ?"
Diệp Bằng Khôn rõ mất con bài cuối cùng, trong lòng hỗn loạn, sợ hãi đến gần như phát cuồng. Hắn thể tù, nếu tù thì cuộc đời coi như xong.
Hắn vội túm lấy tay Diệp Huệ Tâm, khẩn cầu:
"Con gái … ba sai , thật sự sai … xin con tha cho ba… ba vẫn là ba của con mà… con nỡ ba tù chịu khổ ? Ba ba với con… nửa đời ba nguyện chuộc tội, xin con cho ba một cơ hội."