“Vậy mày vì mày c.h.ế.t đột ngột ? Là bởi vì bà đến sự tồn tại của tao và tao. Hôm đó tao nhớ như in, từng hình ảnh đều khắc sâu tâm trí, bao giờ mờ nhạt.”
“Đó là sinh nhật tao, ba đến ăn mừng với tao. Ông đang ở bếp lấy bánh sinh nhật, cả nhà tao đang vui vẻ thì gõ cửa — là mày. Vừa bước , bà tát tao một cái. Tao và chạy , nhưng chúng tao đều hiểu rõ: hai đứa trẻ con thì gì địch một lớn.”
“ đó là cơ hội duy nhất.”
“Tụi tao lao tới, cố ý tạo va chạm với bà . Tao và ngã xuống đất, đầu tao đầu tường, lập tức ngất xỉu còn tao lóc thảm thiết. lúc đó, ba mày cầm bánh sinh nhật , thấy cảnh .”
“Ông thấy tao bất tỉnh thì tức giận vô cùng. Mẹ mày định giải thích, nhưng ba mày thèm , thẳng tay tát bà một cái.”
“Tiếng tát đó đến giờ tao vẫn còn nhớ rõ mồn một. Đó là âm thanh dễ nhất trong cuộc đời tao. Ông mắng mày thậm tệ, bà giận dữ bỏ .”
“Tao cứ tưởng gia đình tao cuối cùng cũng thấy ánh sáng . Không ngờ... tin vui còn lớn hơn ở phía . Vừa chạy xuống lầu, mày xe tông chết.”
“Diệp Huệ Tâm, mày ? Đến cả ông trời cũng đang giúp tao.”
“Tao ban công, thấy m.á.u mày loang đầy mặt đất. Màu đỏ tươi đó — đến kỳ dị, giống như là dấu hiệu cho một tương lai huy hoàng của tao.
***Ghi chú của dịch: nguyên đoạn là hồi tưởng quá khứ của Diệp Huệ Tâm về cái ngày mà Diệp Tư Tư cho cô vì chết, từ khúc trở là đoạn thoại của chính Diệp Huệ Tâm.
“Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tư Tư và Giang Du Nhiên liên tục bắt nạt tao, Nguyễn Mộng Hoa thì hành hạ đủ kiểu, Diệp Bằng Khôn luôn giả mù ngơ.”
“Từng lúc, tao dồn ép đến mức thần kinh gần như sụp đổ. Tao từng hiểu: tại ba yêu tao? Tại ông thà thương yêu con của khác, chứ thương tao — con ruột của ông? Tao nghĩ tao sai ở chỗ nào .”
“Tao từng tự sát. Chính lúc , Diệp Tư Tư vì kích thích tao nên lộ sự thật. Cô nghĩ rằng nếu tao chuyện, tao sẽ gục hẳn, sẽ tự sát như mong của bọn họ, như tiện gọn, chẳng cần tay nữa. Trong mắt bọn họ, tao tồn tại là chướng tai gai mắt.”
“ chính thông tin đó cứu sống tao.”
“Tao tỉnh ngộ. Tao thất vọng với Diệp Bằng Khôn. Tao cũng hận gia đình bọn họ. Chính vì thế, tao sống. Phải sống để trả thù.”
“Tất cả nhục nhã tao đều thể chịu, nhưng tao sẽ c.h.ế.t theo ý họ . Suốt bao năm, dù ngoài mặt tao phản kháng, nhưng bên trong, tao từng ngừng chuẩn . Tao thu thập ít chứng cứ phạm pháp của Diệp Bằng Khôn và Diệp Truyền Xa, tao giao hết cho Sở Tiêu Tiêu. Dựa manh mối từ tao, Sở Tiêu Tiêu tiếp tục đào sâu, tìm thêm chứng cứ, đủ để tống cả hai cha con tù.”
“Cũng chính vì thế mà khi còn ở Đế đô, tao mới thư xin giảm nhẹ hình phạt cho tụi bay — để tụi bay ngoài, tận mắt thấy công ty đổi chủ, thấy nhà tan cửa nát, bại danh liệt, mới đưa bay ngục.”
Nguyễn Mộng Hoa khung ảnh bàn trang điểm, trong ảnh là ruột Diệp Huệ Tâm. Bà tức đến nghiến răng.
Người c.h.ế.t mà vẫn còn như âm hồn tan!
Chẳng qua là một kẻ thua cuộc tay bà .
Muốn bà quỳ mặt? Không đời nào!
Diệp Huệ Tâm phất tay, theo lập tức tiến lên, ấn Nguyễn Mộng Hoa quỳ xuống.
Bà còn định giãy giụa, Diệp Huệ Tâm liền tung chân đá mạnh từ lưng khiến Nguyễn Mộng Hoa đập đầu xuống bàn trang điểm.
Diệp Huệ Tâm nhanh tay cầm lấy khung ảnh, đập mạnh xuống, suýt nữa đập mặt bà .
Bà hoảng sợ trợn trừng mắt, thể tin Diệp Huệ Tâm dám hủy dung , thế miệng thì nhét giẻ rách, chẳng thể hét lên lời nào.
Diệp Huệ Tâm rời khỏi phòng, xuống lầu, Giang Du Nhiên đang trong phòng khách, vô cùng sốt ruột.
Người hầu đều đưa phòng khác, trong đại sảnh chỉ còn cô .
Nghe tiếng động, cô lập tức ngẩng đầu — là Diệp Huệ Tâm.