Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà

Chương 102: Trêu chọc Giang Thành Vinh



Giang Thành Vinh trong lòng càng lúc càng bối rối.

Từ chỗ đầy tự tin ban đầu, qua hai ngày thi đấu, hắn đã bị kiến thức và năng lực của Sở Tiêu Tiêu đè ép đến nghẹt thở. Mạng xã hội tràn ngập lời ca ngợi dành cho cô, còn hắn thì hoàn toàn đánh mất niềm tin vào chính mình.

Từ sau buổi thi chiều hôm qua, áp lực trong lòng hắn không ngừng tăng cao. Hắn cầu nguyện suốt, chỉ mong hôm nay Sở Tiêu Tiêu sẽ không chọn mình làm đối thủ.

Trên mạng, một cao thủ thực sự có thể âm thầm quấy nhiễu, khiến người khác thua cuộc lúc nào không hay. Hắn biết rõ, ân oán giữa hắn và Sở Tiêu Tiêu đã rất sâu và cô tới thi lần này chính là nhắm vào hắn.

Đến cả trong mơ, hắn cũng mơ thấy mình bị Sở Tiêu Tiêu xách ra khỏi hội trường.

Nghe nói vẫn giống như vòng trước, mỗi người có năm phút chọn đối thủ, hắn càng thêm hoảng loạn. Tay múa loạn trên bàn phím, hy vọng kịp chọn người khác trước khi cô xuống tay.

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, Sở Tiêu Tiêu trong lòng vô cùng khoái chí.

Ngón tay cô nhẹ nhàng nhảy trên bàn phím, vài giây sau, một dòng chữ hiện lên — đối thủ của cô đã được xác định là Giang Thành Vinh.

Nhìn thấy dòng thông báo trên màn hình, Giang Thành Vinh thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy, quay đầu trừng mắt nhìn cô, phẫn nộ nói:

"Sở Tiêu Tiêu, mày nhất định phải ép người đến vậy sao? Loại bỏ tao thì mày được gì chứ?"

Sở Tiêu Tiêu chống cằm, khóe môi mang ý cười:

"Gọi là ép người? Đây là thi đấu, công bằng và minh bạch mà. Mày không thấy camera đang phát trực tiếp à? Cả nước đều đang xem đấy."

Giang Thành Vinh siết chặt nắm tay, hít sâu mấy hơi để kiềm nén cơn giận. Hắn đành hạ giọng, cầu khẩn:

"Tiêu Tiêu, em biết cơ hội này với anh quan trọng cỡ nào mà... Giang gia giờ chẳng còn gì, nhưng em thì khác, em thắng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Em nhường cho anh lần này được không?"

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Sở Tiêu Tiêu đứng bật dậy, nghiêm mặt:

"Giang Thành Vinh, anh biết mình đang nói gì không? Nhường cơ hội? Đây là thi đấu, không phải nhường nhịn. Dù anh là anh ruột của tôi, tôi cũng không nhường!"

"Tiêu Tiêu..."

Giang Thành Vinh xấu hổ đến đỏ mặt, giọng càng lúc càng nhỏ. Hắn không ngờ cô lại lớn tiếng như vậy, khiến bao ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Đừng quên, đây là phát sóng trực tiếp toàn quốc.

"Em nói lớn như vậy làm gì? Em dọa anh đấy à? Thôi thì, anh em gì nữa, không nhận thì không nhận!" – hắn luống cuống phân trần, vừa tức vừa sợ.

"Giang Thành Vinh, anh đừng nói xằng!" – Sở Tiêu Tiêu không thèm tranh cãi thêm vì cái gì nên nói thì đã nói rồi, phần còn lại cứ để cư dân mạng phán xét.

Lúc này, người chủ trì bước tới, mặt không vui:

"Thi đấu sắp bắt đầu rồi, bạn Giang mau ngồi xuống đi."

Giang Thành Vinh mặt đỏ bừng, miễn cưỡng ngồi lại nhưng trong lòng thì lửa giận vẫn âm ỉ bốc cháy.

Rất nhanh, trận đấu bắt đầu.

Sở Tiêu Tiêu không vội hạ gục hắn mà từ từ điều khiển máy tính, bắt đầu "giao lưu" với hắn theo một cách rất riêng.

Máy tính của Giang Thành Vinh bị cô hoàn toàn khống chế. Dù hắn làm gì cũng không phản công được.

Trên màn hình hắn, từng dòng chữ hiện lên:

【Giang Thành Vinh, còn nhớ vụ cá cược không? Ngày mai nhớ bò một vòng quanh lớp đấy.】

【Giờ thì sao? Mất tư cách đi học? Đại học thì tính sao?】

【Anh nghĩ mình tới để thi à? Thực ra là đến để bồi chạy đấy.】

【Giang gia lụn bại rồi, nhà anh cũng theo đó mà xuống dốc thôi.】

【Sao không trả lời tôi? Không trả nổi à? Trình độ có thế thôi sao?】

【Tay mơ như anh mà được đấu với tôi là vinh dự đấy, sau này khó có cơ hội lắm】

【Không đến mức này chứ? Trình độ có chút này thôi sao?】

【Trả lời một câu coi? Tiểu bò ngốc. Tôi làm loạn vậy mà anh không phản ứng gì là sao?】

Không dừng lại ở đó, Sở Tiêu Tiêu còn gửi loạt biểu cảm và ảnh chọc ghẹo:

"Tôi nghi ngờ anh bị bệnh não.JPG"

"Không được cười! Không được cười! Nhịn không nổi nữa rồi, hahahaha!"

"Đánh tôi đi nè!"

"Ba ba đang nói chuyện với anh, sao không trả lời?"

"Không cười nổi là bẩm sinh à?"

Cô chơi đến vui vẻ, dù vòng này chỉ loại một người, cô vẫn tranh thủ trêu đùa hắn cho đã đời.

Bên kia, Giang Thành Vinh ấn phím đến phát khói mà không thể làm được gì. Bị Sở Tiêu Tiêu khống chế hoàn toàn, hắn như cái xác không hồn ngồi nhìn cô muốn làm gì thì làm.

Do Sở Tiêu Tiêu là nhân vật nổi bật nhất cuộc thi, camera livestream cũng tập trung vào cô. Nhưng khi thấy tình huống thú vị bên phía Giang Thành Vinh, tổ phát sóng chuyển ống kính sang hắn.

Bộ dạng hắn lúc này — mặt méo xệch, tay run rẩy, gõ phím vô ích — được phát sóng toàn quốc.

Khán giả trực tuyến sôi nổi bình luận:

“Tiểu A lão sư, tôi có cái biểu tình ném phân cực hợp cảnh, gửi cô dùng nè.”

“Giang Thành Vinh sao không cười? Được đấu với Tiểu A lão sư là vinh dự đó!”

“Con tôi cũng tuổi đó, mà còn tranh que cay với em gái bảy tuổi, thua xa rồi.”

“Trên lầu ơi, đừng nói nữa, tôi vừa nghĩ đến con ở nhà là huyết áp tăng.”

“Cả nhà đều mong có con như Tiểu A lão sư, kết quả toàn sinh nghiệt tử nghiệt nữ.”

“Ê ê, biểu cảm của Giang Thành Vinh có thể làm sticker đấy nha!”

Giữa lúc mọi người đang cười đùa rôm rả, đột nhiên rầm một tiếng, Giang Thành Vinh đập mạnh bàn đứng bật dậy. Hắn giận đến đỏ cả mặt, gào lên:

"Sở Tiêu Tiêu, ngươi cố tình!"

Chương 104 – Tiểu bò ngốc bị vả

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Tiêu Tiêu không sợ chút nào nhìn hắn:

"Đúng rồi đó. Tao chính là cố ý, chẳng phải rõ ràng quá còn gì?"

Giang Thành Vinh giận đến hận không thể nhào lên xé nát cô, nhưng lại biết rõ mình không đánh lại. Cơn tức nghẹn trong n.g.ự.c khiến hắn suýt ngất, hắn quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác, vẻ mặt ủy khuất, mắt đỏ hoe, nghẹn giọng hỏi:

"Cô ta như vậy bắt nạt người, các người không quản sao?"

Nhân viên công tác bất đắc dĩ:

"Chúng tôi chỉ nhìn vào kết quả. Quy tắc thi đấu không hề cấm chuyện này."

Ngầm hiểu là: Ai rảnh cản trò hay?

Dù sao thì, Sở Tiêu Tiêu mang đến cho cuộc thi này quá nhiều lượt xem, quảng cáo tăng vọt, tiền thưởng nhân viên cũng được nâng lên. Ban tổ chức từ trên xuống dưới đều đang xem cô như Thần Tài sống. Thú thi đấu kiểu này ai mà không thích? Chẳng ai dại gì ngăn cản cô cả.

Sở Tiêu Tiêu chống cằm, lười nhác lên tiếng:

"Anh cũng có thể nhận thua mà."

Nhân viên công tác lập tức phối hợp:

"Từ trước đến nay, cuộc thi chưa từng có ai nhận thua. Nếu Giang Thành Vinh làm vậy, sẽ là người đầu tiên ghi danh sử sách đó."

Mặt Giang Thành Vinh tái mét, nắm tay siết chặt, chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị Sở Tiêu Tiêu giẫm đạp không thương tiếc.

Sở Tiêu Tiêu lại mỉm cười đầy thiện ý, khuyên nhủ:

"Không lấy được chức quán quân, anh vẫn có thể làm “người đầu tiên nhận thua trong lịch sử máy tính đại tái”, cũng là “đào binh” nổi bật nhất mà. Vẫn là đệ nhất danh hiệu đấy, rất xứng với anh."

Giang Thành Vinh biết rõ cô đang khích mình, nhưng hắn không thể nhận thua. Thua thi đấu thì thôi, chứ nếu thật sự nhận thua, còn không bị trường học cười đến chết? Huống hồ, toàn bộ đều đang phát sóng trực tiếp, lên đại học còn bị người chế nhạo.

Hắn cắn răng ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính liên tục bị thao túng, không biết có nên giãy giụa thêm chút nào không. Hắn càng nghĩ càng oán hận Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu thì chơi rất vui, đến khi đủ rồi mới ra tay hạ gục Giang Thành Vinh.

Giang Thành Vinh uể oải rời khỏi trận đấu, Sở Tiêu Tiêu cũng đứng dậy theo thì nhân viên công tác tiến lên nhắc nhở:

"Thí sinh Sở Tiêu Tiêu khoan đi đã, còn có trận chung kết nữa."

"Tôi biết." – cô gật đầu, nhìn thẳng vào camera, hào sảng tuyên bố:

"Tôi rút lui khỏi trận chung kết."

Cô đến đây chỉ để loại Giang Thành Vinh, không phải để giành quán quân, càng không cần cơ hội được cử đi học, cô không có ý định chiếm dụng suất vào top 3.

Giang Thành Vinh nghe vậy thì quay đầu nhìn chằm chằm cô, tay siết thành quyền, ánh mắt tràn đầy thù hận. Cô không cần suất đi học, vậy tại sao vẫn nhất định phải loại hắn?

Phía sau, Ban tổ chức sững sờ. Không được! Sở Tiêu Tiêu chính là người hút lưu lượng lớn nhất hiện giờ. Nếu cô rút, trận chung kết lấy gì mà kéo view? Mọi kế hoạch phát sóng, nhà tài trợ, truyền thông đều đặt cược vào màn trình diễn cuối cùng của cô.

Nhân viên công tác hấp tấp nhắc nhở:

"Có phải cô không biết về giải thưởng chung cuộc không? Vào top 3 sẽ được cử đi học đấy!"

"Biết rồi, tôi không cần."

"Nhưng quán quân còn có tiền thưởng!"

"Tôi không thiếu tiền." – Sở Tiêu Tiêu nhấc chân rời đi, ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô cùng Giang Thành Vinh rời khỏi sân thi đấu. Vừa ra khỏi tầm camera, Giang Thành Vinh bùng nổ. Hắn không kìm được, vung một quyền đánh về phía cô.

Sở Tiêu Tiêu đã sớm đề phòng, tung chân đá thẳng hắn ngã sấp mặt xuống đất. Hắn vùng dậy định lao đến, cô dẫm chân lên n.g.ự.c hắn, khinh thường nói:

"Kỹ năng không bằng người, còn muốn động thủ?"

Giang Thành Vinh đau đến méo mặt, gào lên:

"Sở Tiêu Tiêu! Nếu mày không cần cử đi học, tại sao còn loại tao? Mày biết cơ hội này với tao quan trọng thế nào không?"

Sở Tiêu Tiêu cúi xuống, ánh mắt lạnh băng:

"Bởi vì… tao không muốn để mày sống yên."

"Tao không hiểu, vì sao mày lại hận Giang gia đến vậy? Chỉ vì mày vừa trở về mà tụi tao không thích mày? Nhưng mày có từng nghĩ, tụi tao và Du Nhiên lớn lên bên nhau, tình cảm đó không phải thứ huyết thống có thể thay thế!"

Cảnh tượng kiếp trước lướt qua trong đầu như thước phim tua lại. Cô từng ngây ngô tin rằng mình đã tìm được gia đình, nhưng đổi lại là sự chối bỏ, giam cầm, và những trận tra tấn kéo dài đến chết.

Cô cúi người, nói khẽ:

"Mục đích của tao chính là… khiến tụi mày sống không bằng chết."

Dứt lời, cô đứng dậy bỏ đi.

Ánh mắt cô lạnh lẽo như băng, khiến Giang Thành Vinh rùng mình, cảm giác như có lưỡi d.a.o đang đặt trên cổ. Hắn không chút nghi ngờ gì về sự thật trong lời cô nói.

Lúc hắn chật vật bò dậy, nhìn thấy có người đàn ông mở cửa xe cho Sở Tiêu Tiêu, còn cúi đầu che cho cô khỏi va. Nếu là người thường, chắc đã không để ý, nhưng đó là… tổng tài Quý thị tập đoàn!

Hắn từng thấy người này trên TV – nhân vật lớn trong giới tài chính ở Đế đô. Hai người họ nhìn vô cùng thân thiết.

Chẳng lẽ Sở Tiêu Tiêu bò lên giường Quý tổng rồi? Còn ở thành phố A thì dây dưa với Phó Diệc Thần của Quảng An Đường.

Đúng là tiện!

Nhưng, dù ghét Sở Tiêu Tiêu đến đâu, Giang Thành Vinh vẫn phải thừa nhận… cô thật sự rất đẹp. Nói là tuyệt sắc cũng không ngoa.

Chưa kịp nhìn kỹ, cửa xe đã đóng lại.

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc: Khi nào thì Sở Tiêu Tiêu dính dáng đến Quý thị? Lại nghĩ đến Quảng An Đường, hắn đưa tay che ngực, bất giác thấy sợ.

Nếu khi xưa, khi cô mới trở về, cả nhà hắn đối đãi tốt với cô như với Giang Du Nhiên, có lẽ giờ Giang gia đã khác. Có lẽ họ đã có thể dựa vào thế lực sau lưng Sở Tiêu Tiêu để tiến vào Đế đô, vươn lên hàng hào môn.

Nhưng rồi hắn lại lắc đầu. Không… Với loại người như cô, làm sao có thể cho họ một con đường sống? Cô trở về… chỉ để báo thù.

Ngay lúc ấy, cửa kính xe hạ xuống.

Sở Tiêu Tiêu một tay gác lên khung cửa, nhếch môi cười:

"Tiểu bò ngốc, thành phố A gặp lại! Nhớ chuẩn bị tâm lý bò một vòng trong lớp nha!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com