Nhưng Kiều My không tài nào ngủ được. Cô nằm co ro trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, mà lòng lại trống trải, bất an như một con thú nhỏ đi lạc. Sự giàu sang bất ngờ này khiến cô choáng ngợp, nhưng cũng đồng thời làm dấy lên một cảm giác tự ti, mặc cảm đến nghẹt thở. Cô nhớ lại ánh mắt soi mói, tò mò của những vị khách trong bữa tiệc, nhớ lại vẻ hoàn hảo đến lạnh lùng, tự tin đến mức kiêu ngạo của Vy An. Một câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí cô, độc ác và dai dẳng: Nếu mình không trở về, có phải con nhỏ đó sẽ mãi mãi là công chúa, được hưởng tất cả những thứ này không? Có phải sự xuất hiện của mình đã phá hỏng cuộc sống màu hồng của nó? Hay là... nó đã đánh cắp cuộc đời mình?
Sáng hôm sau, khi Kiều My rón rén bước xuống phòng ăn, như một kẻ trộm, cô thấy Vy An đã ngồi đó, thanh lịch trong bộ đồ ở nhà bằng lụa, tay lật giở một tập tài liệu kinh doanh dày cộp, vẻ mặt tập trung. Thấy Kiều My, Vy An ngẩng đầu lên, một nụ cười mỉm tiêu chuẩn hiện trên môi.
"Chào buổi sáng, Kiều My. Em ngủ có ngon không?" Giọng Vy An đều đều, không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
"Dạ… cũng… cũng được ạ," Kiều My đáp lí nhí, mắt vẫn dán xuống sàn nhà, không dám nhìn thẳng. Cô cảm thấy không thoải mái, thậm chí là khó chịu khi đối diện với sự tự nhiên, gần như là thản nhiên của người con gái này. Nó khiến cô cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi, một vị khách không mời mà đến trong chính ngôi nhà lẽ ra phải thuộc về mình. Cô ta có thực sự chào đón mình không, hay chỉ là diễn kịch?
Bà Ngọc Lan từ bếp bước vào, tay bưng một khay điểm tâm nhỏ, khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh hơn sau một đêm, nhưng vẫn còn nét mệt mỏi. "Kiều My con! Xuống rồi hả con? Lại đây ăn sáng đi. Mẹ đã dặn đầu bếp làm mấy món hồi nhỏ con thích ăn đó, không biết con còn nhớ mùi vị không." Bà ân cần đặt khay điểm tâm trước mặt Kiều My, ánh mắt tràn đầy sự bù đắp, có phần hơi thái quá.
Kiều My nhìn những món ăn được bày biện đẹp mắt – cháo sườn, bánh cuốn nóng hổi – những thứ mà ngày xưa chắc chắn là xa xỉ phẩm. Rồi cô lại liếc nhanh về phía Vy An, người đang ung dung nhấp một ngụm trà, như thể sự xuất hiện của cô hay khay điểm tâm đặc biệt này chẳng có gì đáng để bận tâm. Một cảm giác khó chịu, một chút gì đó như là ghen tị và cả sự bực bội mơ hồ len lỏi trong lòng Kiều My. Rõ ràng, bà Ngọc Lan rất yêu thương cô, cố gắng bù đắp cho cô, nhưng sự hiện diện của Vy An, sự quen thuộc đến mức thành đặc quyền của Vy An với nếp sống này, với cha mẹ này, khiến Kiều My cảm thấy như mình đang cố gắng chen chân vào một bức tranh vốn đã hoàn chỉnh, và cô là một nét vẽ lạc lõng, thừa thãi. Bà ấy làm những món này cho mình, hay chỉ để chứng tỏ với con nhỏ kia rằng bà ấy cũng quan tâm đến mình?
Vy An dường như không nhận ra, hoặc cố tình không để ý đến sự bất ổn ngấm ngầm trong ánh mắt và cử chỉ của Kiều My. Cô vẫn giữ thái độ lịch sự, chừng mực, thỉnh thoảng hỏi han Kiều My vài câu xã giao nhạt nhẽo về thời tiết, về căn phòng, nhưng không đào sâu, cũng không cố tỏ ra quá thân thiết. Có lẽ, cô cũng đang tự bảo vệ mình, hoặc đơn giản là cô không biết phải làm gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những ngày tiếp theo tại biệt thự Hoàng gia giống như một giấc mơ kỳ lạ mà Kiều My chưa thể tỉnh hẳn. Cô được người hầu kẻ hạ vây quanh, đưa đi mua sắm những bộ quần áo mà trước đây cô chỉ dám nhìn qua cửa kính cửa hàng, được nhồi nhét những quy tắc ứng xử của giới thượng lưu mà cô thấy ngột ngạt và giả tạo. Ông bà Hoàng cố gắng bù đắp cho cô mọi thứ, như thể vật chất có thể lấp đầy mười bảy năm trống rỗng. Nhưng sự khác biệt quá lớn giữa quá khứ lấm lem và hiện tại hào nhoáng, cùng với sự hiện diện thường trực, hoàn hảo đến khó chịu của Vy An, khiến Kiều My luôn cảm thấy bất an, lạc lõng, như một con cá bị bắt lên cạn, cố gắng quẫy đạp trong vô vọng.
Cô thường xuyên bắt gặp những ánh mắt so sánh, dù kín đáo, của đám người làm trong nhà. Đôi khi, cô còn nghe loáng thoáng những lời xì xào sau lưng, những câu lửng lơ về "công chúa thật" và "công chúa nuôi", nhưng giọng điệu lại chẳng mấy tôn trọng "công chúa thật" này. Dù không ai ngu ngốc nói thẳng vào mặt, nhưng Kiều My cảm nhận được sự ngầm định cay đắng rằng Vy An mới là người ưu tú, là hình mẫu lý tưởng, còn cô, chỉ là một sự cố đáng tiếc của quá khứ, giờ đây được vớt vát.
Vy An, mặt khác, vẫn giữ nhịp sống như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. Cô vẫn lái chiếc xe sang đến công ty vào mỗi sáng, vẫn chủ trì các buổi họp quan trọng với phong thái tự tin đến mức Kiều My thấy chướng mắt, vẫn là một hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người, từ đối tác kinh doanh đến những người giúp việc. Sự tài giỏi, sự điềm tĩnh đến lạnh lùng của Vy An càng như một cái gai đ.â.m sâu vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của Kiều My. Cô bắt đầu có một suy nghĩ méo mó, độc địa: Vy An chính là kẻ đã "đánh cắp" cuộc sống của cô, và giờ đây, khi cô trở về, Vy An vẫn không có ý định trả lại, mà còn ung dung hưởng thụ tất cả những gì lẽ ra phải thuộc về cô. Con nhỏ đó có thực sự vô tội không, hay chỉ là một con cáo già đội lốt thỏ non?
Một buổi tối, khi Kiều My cố tình đi lang thang ngoài hành lang để tránh phải đối mặt với sự xa hoa giả tạo trong phòng mình, cô tình cờ đi ngang qua phòng làm việc của ông Hoàng Nam. Cánh cửa hé mở, và cô nghe thấy tiếng ông nói chuyện điện thoại, giọng đầy tự hào, cái giọng mà cô chưa bao giờ được nghe khi ông nói về mình: "Vy An ấy à? Con bé đúng là có tố chất hơn người! Dự án bất động sản ở khu Đông lần này nó xử lý quá xuất sắc, một mình nó chốt được hợp đồng béo bở, mang về lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn. Đúng là không uổng công tôi dìu dắt."
Lời khen đó như một mũi kim tẩm độc, từ từ châm vào trái tim đang rỉ m.á.u của Kiều My. Cô đứng sững lại, người lạnh toát, hai bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào da thịt đau nhói. Vy An không chỉ xinh đẹp, thanh lịch, mà còn là một con át chủ bài trong kinh doanh. Còn cô? Ngoài cái mác "thiên kim thật" vừa được tìm lại, một cái mác mà cô cảm thấy còn nặng nề hơn cả những gánh nặng ngày xưa, cô có gì? Sự ghen tị âm ỉ, như một con rắn độc, bắt đầu ngóc đầu dậy, lớn dần, cuộn xoắn trong lòng cô gái trẻ. Tại sao lại là nó mà không phải là mình? Nếu mình được ở đây từ đầu, mình cũng sẽ làm được, thậm chí còn tốt hơn!
Cuộc sống tại biệt thự Hoàng gia dần đi vào một quỹ đạo mới, một quỹ đạo méo mó, ngột ngạt có thêm sự hiện diện của Hoàng Kiều My. Bề ngoài, mọi thứ có vẻ êm đềm đến giả tạo. Ông bà Hoàng dành phần lớn thời gian để vồ vập quan tâm, chăm sóc Kiều My, cố gắng bù đắp bằng những chuyến đi mua sắm không hồi kết, những món quà đắt tiền, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Họ kể cho cô nghe những kỷ niệm xưa mà cô chẳng còn chút ấn tượng nào, mua cho cô những món đồ mà cô chỉ thấy xa lạ.
Tuy nhiên, bên dưới vẻ bình lặng giả tạo ấy, những gợn sóng ngầm bắt đầu hình thành, ngày càng dữ dội, và trung tâm của những cơn sóng đó chính là mối quan hệ ngày càng trở nên phức tạp, đầy thuốc s.ú.n.g giữa Kiều My và Vy An.