Thiên Kim Thật Cũng Không Có Cửa Đấu Với Tôi

Chương 10



"Chị... em... em xin lỗi," Kiều My lí nhí, giọng lạc đi. "Em đã sai rồi. Em không nên... không nên làm những chuyện đó."

 

Vy An nhìn Kiều My, trong lòng không phải là sự hả hê hay tức giận, mà là một cảm giác phức tạp, có cả sự thương cảm. Cô gái trước mặt, dù đã gây ra bao nhiêu rắc rối, suy cho cùng cũng chỉ là một nạn nhân của hoàn cảnh, một người khao khát tình yêu thương và sự công nhận đến mức lạc lối.

 

"Em đã biết tất cả rồi phải không?" Vy An hỏi, giọng bình thản.

 

Kiều My gật đầu lia lịa, nước mắt bắt đầu trào ra. "Em... em không ngờ chị lại là... Em thật ngu ngốc... Em đã cố gắng hại chị... Em..." Cô không nói nên lời, chỉ biết khóc nấc lên.

 

Vy An thở dài. Cô bước đến, lấy một chiếc khăn giấy đưa cho Kiều My. "Nín đi. Chuyện cũng đã qua rồi."

 

"Nhưng... nhưng em đã làm rò rỉ thông tin của công ty..." Kiều My nức nở. "Cha mẹ sẽ không tha thứ cho em đâu. Anh Trí Viễn... anh ấy sẽ..." Nỗi sợ hãi về sự trừng phạt của gia tộc Lê khiến cô run lên.

 

"Chuyện đó, các anh của chị sẽ xử lý," Vy An nói. "Họ sẽ không để Hoàng gia phải chịu thiệt thòi. Còn em, chị nghĩ điều quan trọng bây giờ là em phải thực sự nhận ra lỗi lầm của mình và thay đổi."

 

Kiều My ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Vy An, vẻ không tin. "Chị... chị không ghét em sao? Sau tất cả những gì em đã làm?"

 

Vy An khẽ lắc đầu. "Ghét bỏ không giải quyết được vấn đề gì, Kiều My. Chị không phủ nhận rằng những hành động của em đã gây ra rắc rối, thậm chí là nguy hiểm. Nhưng chị cũng hiểu, một phần nào đó, em hành động như vậy vì cảm thấy bất an, vì mặc cảm. Chị hy vọng, sau chuyện này, em sẽ hiểu rằng giá trị của một con người không nằm ở việc hạ bệ người khác, mà là ở việc nỗ lực hoàn thiện chính bản thân mình."

 

Lời nói của Vy An như một dòng nước mát xoa dịu đi phần nào sự hoảng loạn trong lòng Kiều My. Cô nhìn Vy An, người chị họ mà cô từng đố kỵ, ganh ghét, giờ đây lại đang đối xử với cô bằng một sự bao dung đến không ngờ. Một cảm giác xấu hổ tột độ xâm chiếm lấy Kiều My.

 

"Em... em phải làm sao bây giờ?" Kiều My hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.

 

"Trước hết, hãy thành thật với cha mẹ," Vy An khuyên. "Hãy xin lỗi họ. Cha mẹ rất yêu thương em, họ sẽ hiểu cho em nếu em thực sự hối cải. Còn về tương lai, hãy sống một cuộc sống có ý nghĩa, Kiều My. Đừng để những cảm xúc tiêu cực che mờ lý trí của mình nữa."

 

Cuộc nói chuyện giữa hai chị em kéo dài khá lâu. Vy An không hề lên giọng dạy dỗ hay chì chiết, cô chỉ nhẹ nhàng phân tích, khuyên giải, giúp Kiều My nhìn nhận lại những sai lầm của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi Kiều My rời đi, với tâm trạng đã ổn định hơn phần nào nhưng vẫn còn nặng trĩu nỗi ân hận, Vy An ngồi một mình trong phòng. Sự thật về thân thế đã được phơi bày, những mâu thuẫn với Kiều My dường như cũng đã có hướng giải quyết. Giờ đây, điều cô cần làm là đối mặt với những lựa chọn của chính mình.

 

Cô sẽ ở lại Hoàng gia, tiếp tục cuộc sống mà cô đã quen thuộc, tiếp tục cống hiến cho tập đoàn mà cha mẹ nuôi đã dày công xây dựng? Hay cô sẽ trở về với Lê gia, với gia tộc thực sự của mình, với những người anh trai tài giỏi và một tương lai có thể sẽ rực rỡ hơn nhưng cũng đầy thử thách hơn?

 

Tối hôm đó, tại biệt thự Hoàng gia, không khí có phần trầm lắng hơn thường lệ. Ông bà Hoàng đã biết tất cả. Họ ngồi nói chuyện với Vy An rất lâu, không một lời trách móc, chỉ có sự yêu thương và tôn trọng quyết định của cô.

 

"Vy An à," bà Ngọc Lan nắm lấy tay cô, "dù con quyết định thế nào, cha mẹ cũng luôn ủng hộ con. Con mãi mãi là con gái của cha mẹ."

 

Ông Hoàng Nam cũng gật đầu. "Hoàng gia luôn là nhà của con. Đừng cảm thấy áp lực gì cả."



 

Những ngày tiếp theo sau khi bức màn sự thật được hé lộ, không khí trong biệt thự Hoàng gia có một sự thay đổi rõ rệt. Không còn những căng thẳng ngấm ngầm, không còn những ánh mắt dò xét hay những lời xì xào bàn tán. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng cần thiết để mọi người cùng suy ngẫm và đối diện với những cảm xúc của riêng mình.

 

Kiều My, sau cuộc nói chuyện với Vy An và sau đó là một cuộc thú nhận đầy nước mắt với ông bà Hoàng, đã thực sự suy sụp. Cô không bị la mắng hay trừng phạt nặng nề như cô vẫn lo sợ. Ông bà Hoàng, dù rất thất vọng và đau lòng trước những hành động của con gái, nhưng tình yêu thương và sự bao dung của bậc làm cha mẹ đã chiến thắng. Họ nhìn thấy sự hối hận chân thành trong đôi mắt Kiều My, hiểu được những tổn thương và mặc cảm đã đẩy cô đến những hành động sai lầm.

 

"Cha mẹ tha thứ cho con, Kiều My," ông Hoàng Nam nói, giọng trầm xuống. "Nhưng tha thứ không có nghĩa là dung túng. Con phải tự chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm, và quan trọng hơn, con phải học cách để trở thành một người tốt hơn."

 

Bà Ngọc Lan ôm lấy Kiều My, vỗ về. "Mọi chuyện rồi sẽ qua, con gái. Điều quan trọng là con nhận ra lỗi của mình và có quyết tâm sửa đổi. Cha mẹ và cả... chị Vy An nữa, sẽ luôn ở bên cạnh con."

 

Nhắc đến Vy An, Kiều My lại càng thêm xấu hổ. Cô tránh mặt Vy An trong vài ngày đầu, không dám đối diện với người chị họ mà mình đã cố tình hãm hại. Nhưng Vy An không hề tỏ thái độ xa cách hay khinh miệt. Cô vẫn đối xử với Kiều My một cách bình thường, thậm chí còn chủ động hỏi han, quan tâm đến sức khỏe và tâm trạng của cô.

 

Sự bao dung của Vy An, cùng với tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ, dần dần giúp Kiều My gỡ bỏ lớp vỏ bọc tự ti và đố kỵ. Cô bắt đầu nhìn nhận mọi việc một cách khách quan hơn. Cô hiểu rằng, vị trí của Vy An trong Hoàng gia không phải là thứ cô ấy "cướp" đi, mà là do chính năng lực và phẩm chất của cô ấy tạo nên. Sự giàu có và quyền lực của gia tộc Lê chỉ là một yếu tố hậu thuẫn, chứ không phải là thứ quyết định con người Vy An.

 

Trong khi đó, Vy An cũng đang trải qua những ngày đầy suy tư. Quyết định về tương lai không hề dễ dàng. Cô yêu thương cha mẹ nuôi, gắn bó với Hoàng gia, với công việc mà cô đang làm. Nhưng mặt khác, cô cũng khao khát được tìm hiểu thêm về gia tộc Lê, về nguồn cội của mình, được gần gũi hơn với những người anh trai mà cô mới tìm lại được.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com