Ánh đèn pha lê rực rỡ từ chùm đèn khổng lồ giữa đại sảnh khách sạn Imperia phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, một khung cảnh xa hoa đến mức gần như kệch cỡm nếu người ta dừng lại để thực sự suy nghĩ về nó. Tiếng nhạc du dương cố tạo vẻ sang trọng, tiếng ly chạm khẽ và những lời chúc tụng rộn rã – thứ âm thanh quen thuộc của giới thượng lưu – hòa quyện vào nhau, đánh dấu đêm tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Lê Hoàng Vy An. "Viên ngọc quý giá," "tiểu thư duy nhất" của Hoàng gia – người ta vẫn gọi cô như vậy, dù chính Vy An đôi khi cũng thấy những danh xưng đó thật sáo rỗng.
Vy An, trong chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc bích được đặt may riêng từ Ý, mái tóc đen dài uốn lượn cầu kỳ đến mức cô cảm thấy hơi nặng đầu, khẽ mỉm cười – một nụ cười đã được luyện tập hàng ngàn lần – khi đón nhận những lời chúc tốt đẹp. Nét đẹp của cô không phải kiểu sắc sảo, gây choáng ngợp, mà là vẻ thanh tao, dịu dàng như dòng suối mát. Người ta nói thế. Bên trong, cô biết mình là một dòng suối ngầm, có lúc cuộn chảy dữ dội. Đôi mắt sáng, luôn cố ánh lên sự tinh anh, nhưng thỉnh thoảng, nếu không để ý, một chút mỏi mệt và cả sự đề phòng khó nắm bắt vẫn hiện lên.
Đứng bên cạnh, ông Hoàng Nam, chủ tịch tập đoàn Hoàng gia, và phu nhân Ngọc Lan, cố gắng giấu đi vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc căng thẳng, chỉ để lộ niềm tự hào và yêu thương – ít nhất là Vy An hy vọng đó là yêu thương chân thật. Đối với họ, Vy An không chỉ là đứa con gái nuôi mà họ hết mực cưng chiều – một sự đầu tư tình cảm có tính toán, cô đôi khi cay đắng nghĩ vậy – mà còn là người cộng sự trẻ tuổi đã thực sự góp phần vào những thành công gần đây của tập đoàn.
"Sinh nhật vui vẻ nhé, con gái cưng," ông Hoàng Nam giọng vẫn trầm ấm nhưng có chút run run vì xúc động, hoặc vì ly rượu mạnh vừa uống, vỗ nhẹ lên vai cô. "Cha mẹ… ờ… chỉ mong con gái cha lúc nào cũng vui, cũng cười. Muốn gì được nấy, nghe không?"
Bà Ngọc Lan, vẻ đẹp mặn mà quý phái dường như cũng rạng rỡ hơn nhờ lớp trang điểm kỹ càng, siết nhẹ tay Vy An, móng tay dài được sơn tỉ mỉ cọ vào da cô. "Con gái của mẹ, lúc nào cũng là nhất. Hôm nay... đẹp quá con ơi." Bà nói, nhưng mắt lại thoáng nhìn qua vai cô, như tìm kiếm một gương mặt quan trọng nào đó trong đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vy An cười, nụ cười chân thật hơn một chút. "Con cảm ơn cha mẹ. Có cha mẹ là con sướng nhất rồi còn gì." Ít nhất là cho đến lúc này, một giọng nói nhỏ bé vang lên trong đầu cô. Hai mươi hai năm, cô sống trong nhung lụa, được yêu thương và giáo dục tốt nhất. Cô luôn tự nhủ phải biết ơn.
Buổi tiệc vẫn diễn ra, một guồng quay quen thuộc. Vy An khéo léo di chuyển, nói những điều cần nói, cười những nụ cười cần cười. Thần thái tự tin, cử chỉ tao nhã, kiến thức sâu rộng – tất cả là vỏ bọc hoàn hảo. Cô không chỉ là bình hoa, cô là một chiến binh trong bộ váy dạ hội.
Khi MC vừa cất giọng, chuẩn bị mời Vy An lên sân khấu, cánh cửa gỗ nặng trịch của đại sảnh bỗng bật mở với một tiếng "ẦM" nhỏ nhưng đủ gây chú ý. Mọi ánh mắt tò mò, gần như cùng một lúc, đổ dồn về phía đó. Tiếng nhạc réo rắt bỗng dưng lạc điệu, rồi tắt ngấm như có ai đó giật đứt dây đàn. Một khoảng lặng kỳ quái bao trùm.
Một cô gái trẻ, dáng người mảnh khảnh đến đáng thương, đứng tần ngần ngay ngưỡng cửa. Chiếc váy cô mặc, hình như là màu hoa cà đã bạc phếch, nhàu nhĩ, hoàn toàn lạc lõng. Mái tóc rối bù, khuôn mặt xanh xao như tàu lá, nhưng đôi mắt to tròn, có chút hoang mang lại ánh lên một nét gì đó vừa lì lợm vừa như muốn vỡ tung. Điều khiến tất cả sững sờ hơn cả, là những đường nét trên gương mặt cô gái ấy, dù phảng phất nét mệt mỏi và thiếu chăm sóc, lại giống bà Ngọc Lan – phiên bản trẻ hơn, và khổ cực hơn – đến mức kỳ lạ.