Thiên Kim Bị Đánh Tráo

Chương 2:



Sau khi hoàn tất kiểm tra sức khỏe, mọi người rời khỏi phòng.

Tôi nằm trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt ra.

Ngón tay vuốt nhẹ dấu vết kỳ lạ trong lòng bàn tay, đáy mắt lạnh như băng.

Nếu không phải chính mình đã trải qua, tôi thật sự không thể tin… thế gian này lại tồn tại một thế lực giống như thần linh.

Nghĩ đến người đã ban cho tôi năng lực này, tôi khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy tà ý.

Sau đó, Ngô Xuân Yến bị tống vào tù, còn tôi thì được nhà họ Trần tìm thấy sớm hơn đời trước.

Sống lại một lần nữa, tôi không còn quan tâm đến tình yêu của họ nữa.

Thứ tôi muốn – là khiến họ phải trả giá.



Thu lại suy nghĩ, tôi ngước lên nhìn Lâm Mai, giọng sợ hãi:

“Ba ơi, đừng giận mẹ… cứ coi như con nói bậy đi…”

Tôi nhăn mặt, cố nén nước mắt, nhưng trong góc tối không ai thấy, khóe môi tôi đã cong lên.

Rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không… đâu đến lượt các người nói là xong!

“Thôi được rồi, ba biết rồi. Ba đi trước.”

“Tiểu Túc, con với Nhiên Nhiên ở lại trông chừng em gái.”

Trần Hải nhìn tôi một cái, rồi dẫn Lâm Mai rời đi.

Hai người họ vừa khuất bóng, Trần Túc lập tức quay lại trừng mắt với tôi, giọng điệu đầy đe dọa:

“Trần Yếm, tôi cảnh cáo cô – sau khi về nhà họ Trần thì liệu hồn mà ngoan ngoãn! Đừng có nghĩ tới chuyện bắt nạt Nhiên Nhiên, nếu không chờ tôi tiếp quản công ty xong, việc đầu tiên tôi làm là đuổi cổ cô ra khỏi nhà!”

Tôi nhướng mày, cười nhạt:

“Thế à? Vậy thì tôi chờ xem đấy.”

Ai sẽ bị đuổi ra khỏi nhà… còn chưa biết đâu!

“Em gái à, em mới về nhà, đừng chọc giận anh trai có được không?”

Trần Nhiên dịu dàng lên tiếng, dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh khiến người ta sinh lòng thương xót.

Nhưng tôi chỉ muốn xé nát cái gương mặt giả tạo kia, bắt cô ta phải chịu quả báo.

Kiếp trước, để bảo vệ vị trí của mình, Trần Nhiên bày mưu tính kế dựng lên vụ bắt cóc.

Cô ta để tôi tận mắt chứng kiến – cả gia đình đều chọn cô ta, còn tôi thì bị chôn sống trong xi măng, c.h.ế.t vì nghẹt thở.

Chính cô ta khiến tôi hiểu ra – bao nhiêu năm tôi cố gắng chỉ là một trò hề.

Nhà họ Trần… chưa từng có trái tim.

Nhưng tôi đã sống lại – còn có được năng lực thần kỳ có thể tùy ý thay đổi gen của bất kỳ ai.

Lần này, tôi sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần.

Và tất cả bọn họ… phải trả giá!

“Cô lấy tư cách gì nói chuyện với tôi? Một đứa con gái giả mạo chiếm tổ ấm của người khác sao?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Nhiên lập tức khó coi, đôi mắt đỏ hoe, tỏ vẻ đáng thương:

“Em gái à… chị không cố ý đâu. Nếu em không muốn nhìn thấy chị, chị có thể quay về với ba mẹ ruột của mình…”

Trần Túc ôm chặt Trần Nhiên vào lòng, trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận:

“Giỏi lắm, Trần Yếm!””

“Trước mặt ba mẹ thì giả vờ ngoan ngoãn, giờ thì lộ nguyên hình rồi đúng không?”

“Tôi nói cho cô biết – nhà họ Trần sau này là do tôi quyết định. Nhiên Nhiên… mãi mãi là bảo bối của nhà họ Trần!”

“Nhiên Nhiên, đi thôi!”

“Mặc kệ cô ta, cứ để cô ta ở lại đây một mình.”

Nói xong, Trần Túc kéo Trần Nhiên bỏ đi, sắc mặt hầm hầm.

Tôi nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, khẽ cong khóe môi:

Anh trai yêu quý của tôi, hy vọng sau này miệng anh vẫn còn cứng được như vậy nhé…

Thoáng cái đã năm ngày trôi qua, những vết thương do mẹ nuôi đánh tôi đã lành khá nhiều.

Tôi cũng nên quay về nhà họ Trần rồi.

Nhưng người đến đón tôi không phải là bất kỳ ai trong nhà họ Trần, mà là quản gia Lưu.

“Tiểu thư, ông bà chủ cùng tiểu thư Trần Nhiên đi tham gia buổi hòa nhạc rồi, nên chỉ có tôi đến đón cô…”

Quản gia Lưu mở cửa xe, giọng điệu chẳng chút tôn trọng, ngầm nhắc tôi rằng – không ai quan tâm đến tôi cả.

“Vậy thì đi thôi. Quản gia Lưu, già rồi thì nên bớt nói linh tinh lại một chút, ông thấy sao?”

Kiếp trước, chỉ một câu nói như thế cũng đủ khiến tôi đau lòng khóc suốt mấy ngày.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không vì bất kỳ ai trong nhà họ Trần mà rơi nước mắt nữa.

“Tôi đã ở nhà họ Trần hai mươi năm. Chẳng ai dạy cô phải tôn trọng người lớn sao?”

Quản gia Lưu giận dữ chặn trước cửa xe, ngăn tôi lên, ánh mắt cao ngạo, rõ ràng muốn tôi phải xuống nước.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, mắt ánh lên vẻ giễu cợt:

“Quản gia Lưu, người lớn trong mắt tôi chỉ có ba và mẹ tôi thôi. Chẳng lẽ ông muốn làm ba tôi à? Ba tôi biết không vậy?”

Quản gia Lưu – kiếp trước từng là quản gia bên nhà mẹ đẻ của Lâm Mai.

Vì yêu bà ta, cả đời ông không lấy vợ, tình nguyện đi theo bà ta về nhà họ Trần.

Chỉ vì Lâm Mai không thích tôi, nên ông ta nhiều lần cắt xén sinh hoạt phí của tôi, ngáng chân tôi không ít lần.

Thật là… si tình biết bao.

Mà tôi thì không chịu nổi chuyện tình cảm bị chia rẽ.

Nếu vậy, Trần Túc – anh trai yêu quý của tôi – cứ để hắn làm con trai ông ta đi.

Quản gia Lưu, món quà này… ông nên nhận cho tốt đấy.

“Cô… cô…!”

“Cô… sao lại…”

Bị tôi nói trúng tim đen, mặt ông ta đỏ bừng, chỉ tay vào tôi run rẩy, nhưng chẳng nói nên lời.

Tôi trực tiếp nắm lấy ngón tay ông ta, bẻ mạnh xuống, vừa cười vừa nói:

“Tôi ghét nhất là có người chỉ tay vào mặt mình. Quản gia Lưu, nếu ông còn không tránh ra… tôi sẽ nói với ba tôi rằng…”

“Tôi tránh!!”

“Tiểu thư, mời lên xe!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com