Trần Hải và Lâm Mai không còn ngó ngàng đến họ, càng đừng nói tới chuyện cho tiền tiêu vặt.
Khi tôi càng tỏa sáng, Trần Hải và Lâm Mai – sau một thời gian dài tìm kiếm không kết quả – cuối cùng mới quay lại đặt hy vọng vào tôi, bắt đầu tập trung bồi dưỡng tôi.
Còn chuyện đổi tên… cũng mãi đến tận bây giờ mới được nhắc tới.
“Yếm Yếm à, ba mẹ nghĩ hay là đổi cho con cái tên khác nhé, con thấy thế nào?”
“Dù sao thì… cái chữ ‘Yếm’ này thật sự nghe không hay chút nào.”
Lâm Mai nhẹ nhàng cầm tay tôi, giọng điệu dịu dàng, như thể bà ta là một người mẹ luôn dịu dàng yêu thương con.
Tôi nhìn bà ta, nhìn vẻ dịu dàng giả tạo đang cố che giấu sự châm biếm trong mắt.
Giờ này mới nhớ ra muốn đổi tên cho tôi sao?
Thế mấy năm trước, hai người làm gì?
Tên này dĩ nhiên là không dễ nghe rồi.
“Yếm” – là bị chán ghét, bị ruồng bỏ, là cái tên mang theo cả quá khứ đầy tổn thương của tôi.
Kiếp trước, cho đến tận lúc chết, tôi cũng không chờ được một lần đổi tên.
Tôi nhìn thẳng vào bà ta, dứt khoát từ chối, không một chút do dự.
Quá muộn rồi.
Tôi không cần họ đổi tên cho tôi nữa.
“Không cần đâu mẹ, con đã quen với cái tên này rồi.”
Tôi muốn giữ cái tên này lại – để nhắc nhở bản thân từng giây từng phút.
Không được buông lỏng, không được mềm lòng.
Tuyệt đối… không được quay lại làm con bé bị người ta ghét bỏ năm xưa.
Tôi dần dần bước chân vào công ty, hiện tại đã giữ vị trí giám đốc.
Vào đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi, nhà họ Trần lại đón một vị khách không mời mà đến.
Người ấy – kiếp trước từng vì muốn làm Trần Nhiên vui vẻ mà ra sức cho tôi hy vọng ấm áp, rồi lại tàn nhẫn đạp tôi xuống vực sâu.
Cậu ta là nhị thiếu gia nhà họ Bùi – Bùi Lâm, thanh mai trúc mã của Trần Nhiên.
Mười tám tuổi ra nước ngoài du học, hai mươi tuổi trở về.
Tôi nhìn Bùi Lâm với khí chất bừng bừng, trái tim không kìm được khẽ run.