Ngay sau đó cũng mở miệng giải thích nói: “Đây là em gái họ của tôi, không biết cũng đừng nói bừa, đừng làm người ghê tởm.”
Từ Phượng Kiều ôm mặt, hung tợn nhìn Tần Sương: “Tôi nhớ kỹ cô, tôi không để yên đâu!” Dứt lời đã ôm mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.
Thấy người đáng ghét đi rồi, Tần Sương mới lại ngồi trở lại chỗ ngồi lần nữa nói: “Ăn cơm, lạnh sẽ ăn không ngon.”
“Được, em gái cũng ăn nhiều một chút, lần sau có loại chuyện này thì để anh trai tới, đừng đánh đau tay em.”
Tần Sương cười nói: “Được.”
Tần Sương rất là hưởng thụ cảm giác có anh trai thương.
Đây là điều lúc trước cô chưa từng có.
Chờ ba người ăn uống no đủ, Tần Sương mới mở miệng nói: “Anh tư, lời nói lúc trước, anh nghĩ kỹ chưa?”
Dương Minh Trạch mê mang nói: “Nói cái gì?”
“Chính là xây nhà, em đến bên này mua nhà ngói có sẵn, chỉ là phòng còn thừa em để cho các chị em ở, cho nên anh muốn xây nhà hay không?”
“Nếu là xây nhà mà nói, phòng gạch mộc rất nhanh, nếu là nhà ngói mà nói, phải tìm người đi mua.”
“Cho nên, anh nghĩ như thế nào?”
Sau khi Dương Minh Trạch nghe xong, nhìn Lục Thần bên người nói: “Cậu có ý tưởng gì, là đi khu thanh niên trí thức, hay là ở chung một phòng với tôi?”
Lục Thần bị hỏi, suy nghĩ mới trả lời: “Như vậy đi, chúng ta vào trong thôn nhìn xem trước, nếu khu thanh niên trí thức xác thật không được, tôi và cậu cùng nhau xây nhà.”
Sau đó nói với Tần Sương: “Em gái, dựa theo Lục Thần nói, chúng ta nhìn xem trước, không được thì xây nhà, chỉ là sau khi đi bên kia, đồ vật của anh đặt ở chỗ em trước, anh sợ đánh mất đồ vật.”
“Được, đến lúc đó cầm quần áo tắm rửa và đệm chăn qua là được, còn có hôm đó các anh ăn uống gì ở khu thanh niên trí thức, thì không cần ăn chung với bọn họ, sợ anh không quen, rất khó ăn!”
“Có khủng bố như em nói không vậy?”
Tần Sương thấy anh ấy không tin, cũng trả lời: “Chờ sau khi các anh thấy, sẽ biết em nói đúng không, rốt cuộc mắt thấy mới là thật.”
“Còn có tới trong thôn không cần nói nhiều, người địa phương vẫn có tính bài ngoại.”
“Đặc biệt là nữ thanh niên trí thức vừa rồi kia, dựa theo tính cách này, rất nhanh sẽ thành thật thôi, đại đội trưởng cũng sẽ không chiều cô ta, cho dù bối cảnh trong nhà có tốt, tới nơi này rồi là rồng cũng phải bị kiểm soát.”
“Cho nên, có thể làm việc nhiều thì làm, không làm được thì làm ít đi, có em ở đây không để anh đói chết.”
Dương Minh Trạch nghe em gái nói, luôn có một loại cảm giác bị bao dưỡng.
Đã nói là anh ấy chăm sóc em gái mà?
Xem ra, anh ấy vẫn là xem thường năng lực của em gái.
Có thể tới bên này hỗ trợ phiên dịch cho chính phủ, năng lực rất ghê gớm.
Sau đó trả lời: “Anh đã biết, anh sẽ chú ý.”
“Ừ, ăn xong thì trở về đi, sáng mai 8 giờ xe khách chạy, các anh phải dậy sớm, chậm sẽ không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng trở về, nhớ kỹ không?”
“Được, nhất định sẽ không đến trễ.”
Ba người rời khỏi tiệm cơm, Lý Dương mới quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần.
Nghĩ thầm, Từ Phượng Kiều thật sự là phế vật, một lá bài tốt lại bị đánh nát nhừ.
Dương Minh Trạch là một cái đùi tốt như vậy lại trực tiếp đắc tội, quả thật là ngu xuẩn.
Nếu không phải cô ta có tiền, anh ta cũng không muốn chung đường với cô ta, chỉ biết trêu chọc phiền toái cho anh ta.
Nhưng hiện tại anh nhân thiết, còn không thể băng.
Anh ta cần mau chóng tìm được một phiếu cơm lâu dài mới được.
Mà sau khi Từ Phượng Kiều trở lại nhà khách, vẫn luôn đang mắng Tần Sương bọn họ, quốc tuý gì cũng đều có.
Không biết, còn tưởng nhóm cô dì ở nông thôn chửi đổng chứ.
Lời kia thật sự là nghe.
Cũng may sau khi Tần Sương bọn họ trở về, Từ Phượng Kiều cũng khóc mệt, mắng mệt mỏi.
Tạm biệt anh tư thì trở về phòng, chuẩn bị giao dịch buổi tối.
Đêm đó, đúng 12 giờ, Tần Sương mới đạp ánh trăng đi về phía chợ đen.
Sau khi cô đi vào chỗ của Phong Cửu, cũng không gõ cửa, trực tiếp trèo tường nhảy vào.
Rốt cuộc muộn như vậy, gõ cửa dễ dàng đánh thức hàng xóm xung quanh.
Mà lúc Phong Cửu ở nhìn thấy Tần Sương cũng hoảng sợ.
Vừa mặc quần áo, vừa ai oán nói: “Tôi nói này Sương gia, ông đây là sở thích gì vậy? Ban ngày không thể tới tìm tôi sao? Hơn nửa đêm nhiễu người thanh mộng!”
“Ít nói nhảm, nhanh, tôi không có thời gian, hàng lần này giống lần trước, giao dịch chỗ cũ, 1 giờ không thấy người, tôi sẽ bán cho người khác.”
“Đừng, hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị, Sương gia chờ tôi.”
Tần Sương “ừ” một tiếng, xoay người rời khỏi nơi này.
Cô muốn qua bên kia lấy hàng ra trước, hơn nữa lần này thương thành còn chó hơn lần trước.
Đây là không muốn thấy cô phát tài sao.
Thương thành lấy một đồng cũng không có chuyện gì, nhưng đơn vị có thể đừng thay đổi hay không.
Khiến mỗi lần cô đặt đơn đều phải xem trọng đơn vị mới dám mua.
Cũng may, mặc kệ tính toán như thế nào, cô đều là có thu hoạch.
Khi Phong Cửu chuẩn bị xong tiền và đồ vật cũ, cũng dẫn theo anh em mã bất đình đề đi nơi giao dịch.
Thật sự là tất cả hàng của Sương gia đều là tinh phẩm, bọn họ dễ bán không nói, kiếm cũng được nhiều.
Nếu khiến tài chủ không vui, đại ca anh ta có thể đánh c.h.ế.t anh ta.
Mà Tần Sương đang đợi bọn họ tới, cũng sắp mau ngồi ngủ mất rồi.
“Sương gia, xin lỗi, để ông đợi lâu, hiện tại chúng tôi đi kiểm tra hàng.”