"Ăn rất ngon? Lần sau chị lại làm nữa nhé?"
"...Ừm..." Daniel hiếm được đáp lại.
[Tiến độ nhiệm vụ đạt 40%]
Ăn một bữa cơm đã tăng 15%? OMG, quả nhiên, định luật 'muốn chinh phục một người đàn ông thì trước tiên phải nắm bắt được dạ dày của họ' cũng có thể áp dụng với trẻ con... 40% rồi, có thể an toàn vượt qua thôi miên không nhỉ? Cảm giác hơi bất an, dù sao năng lực của nữ chính cũng không phải đồ trang trí, hay là nhân ngày hôm nay tăng tiến độ thêm một chút? Tốt nhất là lên 50% sẽ càng an tâm hơn.
"Chén nĩa của em, chị rửa nhé?"
Daniel nhíu mày, đấu tranh tư tưởng dữ dội, sau đó chẳng nói chẳng rằng đẩy xe lăn ra khỏi nhà ăn. Này là đồng ý hay là không đồng ý?...
Ăn uống vệ sinh xong xuôi, Cát Tường đi ra ngoài vườn, như dự tính gặp được Daniel. Mỗi ngày cậu đều sẽ ngồi dưới gốc cây lớn nhất trong vườn, chuyên chú đọc một quyển sách. Đây là thói quen tốt của người nước ngoài, ưa thích đọc sách giấy hơn là đọc trên internet, ngay cả Daniel cũng không ngoại lệ. Lúc này, trông cậu vừa như một thiên sứ, lại vừa như con mèo lười sưởi nắng, xinh đẹp đến nỗi Cát Tường ngay lập tức muốn lưu giữ hình ảnh này lại.
Cát Tường có thiên phú hội họa, tranh cô vẽ vừa sống động vừa có sức hút kì lạ. Nếu không phải bị ba mẹ ngăn cấm, cô đã sớm đi theo con đường nghệ thuật. Lâu không động bút, nhớ thật đấy.
Đem xe lăn để lên ô tô rất không tiện, vì vậy cô giúp đỡ Daniel đi bộ một đoạn. Chân cậu cũng không phải bị liệt, chẳng qua sức khỏe không tốt, bước một đoạn ngắn đã thở không ra hơi.
"Lát nữa chị muốn mua một số thứ, em ngồi trong xe chờ nhé?"
Dựa vào Google Maps, Cát Tường rất nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán dụng cụ mĩ thuật. Cô mua một tập giấy vẽ tranh, vài hộp màu nước và cọ vẽ, sau đó quay lại xe.
Daniel vẫn ngồi trong xe, ánh mắt nhìn quang cảnh xung quanh thông qua tấm cửa kính. Cũng phải, từ khi bị bệnh, cậu giống như bông hồng trồng trong nhà kính, ông bà Edward lo lắng cho sức khỏe cậu, một bước cũng không cho cậu ra khỏi nhà.