Thiên Địa Lưu Tiên

Chương 44: Có duyên sư đồ.



Uyển Cấm nghe tiếng gọi liền quay đầu. Trước mặt nàng lại có hai kẻ giống hệt nhau. Nhưng nàng biết mình đang tìm ai. Uyển Cấm chầm chậm bước đến người bên cạnh Lưu Vân, giọng nói run run, nước mắt chảy dài.

“Ca. Cuối cùng muội cũng đã tìm được huynh rồi.”

Uyển Cấm ôm chầm lấy y, oà khóc như đứa trẻ. Vân Thanh Tử hơi sững người. Y muốn đưa tay ôm lấy muội muội nhưng lại thôi. Lưu Vân nhíu mày nhìn cảnh này, trong lòng có chút suy đoán. Hắn đi ra một góc, lấy từ hư không một cái ghế. Rồi tặc lưỡi, lắc đầu nói.

"Vân Thanh Tử à Vân Thanh Tư. Huynh trốn kỹ thật. Ở bên cạnh Nguyệt Quân lâu như vậy mà cô ấy vẫn không phát giác.”

Vân Thanh Tử nghe vậy liền phân trần.

“Lưu tiểu hữu… Không phải. Lưu huynh đệ. Ta làm vậy vì ta có nỗi khổ tâm của ta.”

“Ca. Đã xảy ra chuyện gì sao? Nguyệt Quân là ai? Sao bây giờ huynh là nương nhờ người này?”

Uyển Cấm lộ vẻ tò mò. Lần cuối nàng gặp Vân Thanh Tử là trước khi y nhập Phong Thần Bảng. Sau đó nàng đã mất liên lạc với Vân Thanh Tử. Thế nên những chuyện mà y gặp ở Cửu Trùng Thiên, Uyển Cấm đều không biết gì cả.

Lưu Vân và Vân Thanh Tử khẽ nhìn sang Uyển Cấm, nhưng không ai đáp lời nàng. Lưu Vân trầm ngâm một hồi, lại hỏi Vân Thanh Tử.

“Huynh ở trong thức hải ta lâu như vậy, hẳn là đã biết ta từ đâu đến. Vậy trước khi ta đến, luồng ý niệm này của huynh đã trú ngụ ở đâu?”

Vân Thanh Tử gật đầu. Y đã chọn Lưu Vân làm nơi trú ngụ, tất nhiên là cũng đã biết Lưu Vân là ai, đến từ đâu. Vì y đã chọn Lưu Vân làm nơi gửi gắm Bạch Nguyệt Quân.

“Sau khi đưa hồn phách của Nguyệt Quân xuống nhân gian, ta đã một mình chịu thiên kiếp. Kể từ thời khắc ấy, Vân Thanh Tử đã chết rồi. Luồng ý niệm này của ta là do trước đó ta đã lưu lại trong Thanh Phong Kiếm. Sau đó ném xuống nhân gian.”

Nói đến đây, Vân Thanh Tử thở dài.

“Ta đã nợ Nguyệt Quân quá nhiều. Vậy nên suốt khoảng thời gian trước khi Nguyệt Quân hoá hình, ta luôn ẩn mình trong Thanh Phong Kiếm để bảo vệ nàng ấy. Ta đã nghĩ nàng ấy sẽ quên kẻ như ta. Thế nhưng suốt mấy vạn năm sau đó, nàng ấy luôn tìm kiếm ta.”

“Cuối cùng khi ta đến, huynh đã chọn ta để làm cho Nguyệt Quân quên đi huynh?”

Vân Thanh Tử nhìn Lưu Vân khẽ gật đầu. Lưu Vân dường như đã thoả mãn với câu trả lời này của Vân Thanh Tử. Vậy nên đứng dậy muốn rời khỏi thức hải, để lại không gian riêng cho huynh muội hai người này. Thế nhưng Vân Thanh Tử lại gọi Lưu Vân.

“Lưu huynh đệ…”

“Đừng nhờ ta. Nếu huynh muốn thì tự đi mà nói với cô ấy. Huynh trốn cũng hơi lâu rồi đấy. Còn về việc huynh muốn ta thế chỗ huynh trong lòng cô ấy. Vẫn nên để tự cô quyết định bản thân có tình cảm với ai.”

Dứt lời, Lưu Vân thu thần thức, trở lại thực tại. Hắn khẽ thở dài. Rốt cuộc, người mà Bạch Nguyệt Quân luôn tìm kiếm lại chính là hắn, dù là nghĩa nào đi nữa. Lưu Vân quay lưng muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh, chờ Uyển Cấm quay lại để hỏi về Trầm Thừa Vũ thì thấy Hoa Lâm cùng các sư tỷ muội đang đứng lấp ló ở cổng vào trong viện.

Khi nhận ra Lưu Vân nhìn về phía mình, Hoa Lâm liền kéo các sư tỷ muội trốn đi. Lưu Vân hơi nhướng mày, nhếch mép, sau đó bước đi. Nhưng vừa bước một bước, Uyển Cấm liền đã lên tiếng gọi.

“Ca.”

“Ta không phải là Vân Thanh Tử. Tiên tử biết mà.”

“Huynh đúng thật không phải huynh ấy. Nhưng… muội có thể gọi huynh là ca ca không?”

Lưu Vân nghe vậy, chầm chậm xoay người. Mắt hắn mở hờ nhìn Uyển Cấm. Giọng nói trầm ổn vang lên.

“Vậy thì tại sao? Không lẽ Vân Thanh Tử lại muốn gửi gắm tiên tử ở chỗ ta như Nguyệt Quân sao?”

Uyển Cấm khẽ lắc đầu. Ánh mắt nàng vẫn dịu dàng như lúc mới gặp Lưu Vân.

“Đây là mong muốn của muội. Ca huynh ấy đã cho muội xem ký ức của huynh. Mà khi gặp huynh, muội đã cảm thấy huynh là có dáng vẻ cùng khí chất giống hệt như ca và phụ thân. Đã vậy khí chất còn có phần hơn hai người bọn họ nữa.”

Lưu Vân chầm chậm mở to mắt. Đôi mắt của hắn trong như giếng cổ, không chút gợn sóng nhìn thẳng vào mắt của Uyển Cấm.

“Vì vậy tiên tử xem ta như một huynh trưởng trong nhà?”

Uyển Cấm liền gật đầu. Lưu Vân không nói tiếp, mà như thường lệ im lặng rất lâu. Lát sau hắn xoay người, vừa đi vừa nói.

“Sao còn đứng đực ra đó. Ta biết muội đang giữ thiếu niên Côn Luân ở đây để dụ ta đến. Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Nghe vậy, mắt của Uyển Cấm liền sáng lên. Nàng nhanh chân chạy đến bên cạnh Lưu Vân.

“Huynh nói vậy tức là đã chấp nhận muội rồi phải không?”

Lưu Vân dừng lại, quay sang hỏi Uyển Cấm.

“Nếu ta không chấp nhận thì muội sẽ làm gì? Ta còn không hiểu rõ huynh muội hai người có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa đến mức nào sao. Ta còn lựa chọn khác à?”

Xong Lưu Vân lại đưa tay xoa đầu Uyển Cấm, nhẹ nhàng nói.

“Nhớ kỹ, ta không phải Vân Thanh Tử. Ta là Lưu Vân.”

“Muội sẽ nhớ. Huynh… là nhị ca của muội.”

Sau khi cả hai trò chuyện một hồi lâu, Uyển Cấm dẫn Lưu Vân vào trong hậu viện. Trầm Thừa Vũ sau khi được đệ tử của Uyển Cấm cứu đã đưa đến nơi này để dưỡng thương. Có điều, hắn vẫn đang bất tỉnh. Khi Lưu Vân và Uyển Cấm đến, Trầm Thừa Vũ đang được một đệ tử của Dao Trì Thánh Cảnh băng bó vết thương.

Lưu Vân đi đến bên giường bắt mạch cho Trầm Thừa Vũ. Mạch đập gấp gáp, khí huyết xao động. Bởi do trên người hắn có quá nhiều vết thương lớn nhỏ còn đang chảy máu. Sắc mặt của Lưu Vân vì vậy có hơi ngưng trọng. Thấy vậy, Uyển Cấm liền hỏi.

“Nhị ca, ở chỗ muội có một ít đan dược trị thương. Có thể để cho thiếu niên này dùng.”

Nói rồi, Uyển Cấm nhìn sang đệ tử của mình. Nàng ta hiểu ý, cúi người lui ra đi lấy thuốc.

“Nhị ca, thiếu niên này có quan hệ gì với huynh sao?”

Lưu Vân khẽ thở dài.

“Hiện tại thì chưa. Ta được Chưởng môn của Côn Luân nhờ trông coi ba đệ tử lịch luyện ở núi Bất Chu này. Thiếu niên này là một trong số đó.”

“Huynh nói chưa, có nghĩa là sao?”

Lưu Vân nhẹ nhàng đắp chăn cho Trầm Thừa Vũ, rồi đứng dậy bước ra cửa.

“Lần đầu gặp hắn, ta có một cảm ứng kỳ lạ. Sau này học được thuật bói toán, ta đã bói thử một quẻ. Ta và hắn… có duyên sư đồ.”

“Chuyện này cũng không hẳn là xấu. Sao sắc mặt huynh lại khó coi như vậy?”

Lưu Vân nhìn Uyển Cấm, điềm đạm nói.

“Ta không nghĩ quẻ bói của mình chính xác. Dù sao thì thiên mệnh cũng chính là nhân quả. Nhân gieo thế nào, thiên mệnh thế ấy. Chỉ là ta vẫn chưa rõ, nhân quả của ta và hắn đã được gieo như thế nào thôi.”

“Nhận đồ đệ cũng là chuyện tốt. Nhị ca không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Khi nào nó đến thì cứ để nó đến.”

Lưu Vân khẽ gật đầu. Hắn đưa mắt nhìn lên phía trên cao. Nhìn như bầu trời bên ngoài, có mặt trời có mây. Nhưng suy cho cùng chỉ là huyễn cảnh. Lưu Vân liền quay sang hỏi.

“Sao muội lại chọn núi Bất Chu làm nơi đặt Dao Trì Thánh Cảnh? Dù sao nơi này cũng không phải là nơi cho người ở.”

Uyển Cấm không đáp ngay. Nàng nhẹ bước ra ngoài sân, khẽ vung tay làm cho vài nụ hoa trên cành rơi xuống. Sau đó nàng lại đưa tay đón lấy.

“Nhớ năm đó, muội đi ngang qua nơi này. Cảnh sắc của núi Bất Chu lúc đó rất đẹp. Chẳng khác gì nơi này bây giờ. Trên núi lại có một hồ linh tuyền, gọi là dao trì. Vì vậy muội quyết định dựng lên Dao Trì Thánh Cảnh tại hồ nước đó, sống ẩn dật. Thi thoảng có vài nữ tử lên núi tìm linh tuyền, được muội thu nhận làm đệ tử.”

Chợt, ngọn gió thoảng qua cuốn bay nụ hoa trong tay Uyển Cấm. Giọng nói của nàng bỗng mang theo chút chua xót.

“Bỗng một ngày, có hai kẻ từ phương xa đến. Hai người bọn họ ngỏ ý muốn kết đạo lữ với muội. Sau đó lại quay sang đánh nhau. Trận chiến làm cho núi Bất Chu chìm trong bão tuyết. Muội liền đưa đệ tử cùng Dao Trì Thánh Cảnh xuống bên dưới hồ linh tuyền để tránh nạn. Cuối cùng cả hai người lưỡng bại câu thương. Hồ linh tuyền cũng bị huỷ căn cơ, không dùng được nữa.”

Chuyện sau đó, Lưu Vân cũng đoán được đôi phần. Cái hồ ngoài kia chắc là những gì còn sót lại cũng hồ linh tuyền cũ đang bị đóng băng ngoài kia. Uyển Cấm cũng dựng lên bình trướng bao quanh núi Bất Chu, tránh bão tuyết trong núi lan rộng gây hoạ cho nhân gian.

Lưu Vân cũng bước ra ngoài sân, đi đến ghế đá ngồi xuống. Hắn nhìn Uyển Cấm, nhẹ giọng hỏi.

“Không phải muội cũng là tu sĩ sao. Cớ gì lại để cho hai kẻ đó đánh nhau đến mức làm cho núi Bất Chu trở thành như hiện tại?”

“Hai kẻ đó thực lực không thấp. Một mình muội không thể địch nổi.”

“Muội không sao là được rồi. Núi Bất Chu như hiện tại cũng không phải là chuyện xấu. Mỗi tháng đường vào núi chỉ mở một lần. Lại vô cùng khắc nghiệt, có nhiều hung thú nguy hiểm. Như vậy sẽ làm cho kẻ nhòm ngó đến muội vào Dao Trì phải kiêng dè. Càng ít người biết đến sự tồn tại của nó.”

Trong lúc Lưu Vân nói chuyện với Uyển Cấm, Trầm Thừa Vũ đã được cho uống đan dược trị thương. Vết thương đã ngừng chảy máu. Lưu Vân thấy vậy, liền đứng dậy muốn mang hắn đi ra bên ngoài. Uyển Cấm nhanh chóng bước đến, hỏi.

“Nhị ca. Huynh phải đi rồi sao?”

“Đúng vậy. Thời gian lịch luyện chỉ mới qua được một nửa. Ta cũng nên trở lại để giám sát tình hình. Lúc này ở trong núi còn một thế lực khác thâm sâu khó dò, ra tay tàn độc. Ta phải giữ an toàn cho ba người còn lại bên ngoài.”

Nói rồi Lưu Vân khẽ nhấc tay. Một đạo lực toát ra từ bàn tay Lưu Vân bay đến quấn lấy Trầm Thừa Vũ, khẽ nhấc bổng cơ thể của hắn lên.

Trước khi rời đi, Lưu Vân lấy từ trong tay áo ra một con chim gỗ đưa cho Uyển Cấm. Nàng nhận lấy, cầm lên quan sát tỉ mỉ.

“Nhị ca. Con chim gỗ này dùng để làm gì vậy?”

Lưu Vân không đáp ngay, chỉ tay điểm lên đầu con chim gỗ. Lập tức nó chớp mắt, đập cánh bay lên. Nó chao liệng trên đầu Uyển Cấm vài vòng, sau đó sà xuống đậu trên vai của nàng.

“Đây là đồ chơi ta làm cho tiểu nha đầu ở nhà. Nếu muội muốn tìm ta thì truyền pháp lực vào nó. Tự khắc nó sẽ chỉ đường cho muội.”

Uyển Cấm đưa tay lên chơi đùa với chim gỗ. Nó mổ mổ ngón tay nàng vài cái, sau đó để cho nàng vuốt ve nó. Cảm giác khi chạm vào nó rất mềm muột, giống y như chạm vào lông vũ thật vậy. Uyển Cấm nhìn Lưu Vân gật đầu.

“Được. Nhị ca đi đường cẩn thận.”

Lưu Vân cũng gật đầu đáp. Sau đó cưỡi mây mang Trầm Thừa Vũ đi


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com