Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 6



Ta lại nói tiếp. “Nếu so với tỷ tỷ, con quả thực vẫn còn nhiều điểm thua kém. Thế nhưng, con là người biết điều, tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện lấy của nhà chồng để mà chu cấp, vun vén cho nhà mẹ đẻ của mình.”

Điều mà Hầu phu nhân lo lắng nhất, e ngại nhất, chính là chuyện này.

Trong xã hội, người ta vẫn thường xếp hạng sĩ, nông, công, thương, theo đó, thương nhân luôn bị coi là tầng lớp thấp kém nhất.

Nhà ngoại của tiểu nương ta chính là một gia đình thương nhân. Năm đó, cũng vì muốn kết thân với Đặng gia vốn là danh gia vọng tộc, nên họ đã phải dâng lên một khoản hồi môn vô cùng lớn để tiểu nương có thể bước chân vào cửa nhà họ Đặng.

Ấy vậy mà, những ngày tháng sau đó, hễ cứ có chút biến động hay khó khăn gì, họ lại lập tức tìm đến nhờ vả phụ thân ta, muốn người dùng quyền thế của mình để mà chèn ép kẻ khác.

Cả hai bên gia đình, dường như chẳng có ai thực sự coi tiểu nương của ta ra gì cả.

Ta vẫn còn nhớ như in lời phụ thân đã từng giận dữ mà quát mắng tiểu nương. “Người nhà họ Tôn các người, mỗi lần ra ngoài đều mượn danh hão của ta để mà cậy thế ức h.i.ế.p kẻ khác. Đến cả một ông cậu xa lắc xa lơ, cách đến năm đời, cũng dám cả gan đường hoàng tìm đến tận cửa, đòi ta phải nhận cháu của hắn làm con nối dõi tông đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lại còn dám lớn tiếng nói rằng, ta đã tiêu tiền của nhà họ Tôn thì phải có trách nhiệm làm việc cho nhà họ Tôn. Ngươi cũng không tự xem lại mình đi, ngươi ở trong phủ này, ăn sung mặc sướng, thứ gì mà không phải là tiền của Đặng gia ta. Vậy mà cuối cùng, lại chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng, chỉ sinh được một đứa con gái vô dụng. Đúng là xui xẻo hết chỗ nói.”

Thế nhưng, ta vẫn còn nhớ rất rõ, khi ta còn nhỏ, mỗi dịp lễ tết, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đều mang đến cho phụ thân một khoản tiền không hề nhỏ.

Bọn họ nói rằng, đó gọi là tấm lòng kính hiếu của con cháu.

5

Không lâu sau đó, Hầu phu nhân lại một lần nữa đích thân đến cửa để bàn chuyện hôn sự, và lần này, đối tượng mà bà nhắm tới, chính là ta.

Đích mẫu của ta nghe tin, tức giận đến mức vò nát cả chiếc khăn tay đang cầm trên tay.

Bà nghiến răng nói. “Ngày trước, ta đã phải nói hết lời, rã cả miệng lưỡi mới thuyết phục được lão gia chịu để mắt đến cái nhà họ Tào đang hồi sa sút kia, đồng ý gả con bé Đặng Vu Vu đó qua bên ấy. Bây giờ thì hay rồi, ngược lại còn đem cả chuyện hôn sự tốt đẹp của con gái ta mà nhường lại cho nó. Tôn di nương kia đúng là có phúc lớn, dạy được một đứa con gái thật giỏi giang, khôn khéo.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com