Hắn nói. “Là do ta vụng về, nói không rõ ràng. Phụ mẫu của ta vốn ân ái, mặn nồng với nhau cả một đời, phụ thân cũng chưa từng một lần đề cập đến chuyện nạp thêm thiếp thất. Khi xưa, lúc bàn chuyện hôn nhân của chúng ta, mẫu thân đã từng dẫn ta tới phủ của nàng để uống trà, sau đó khi trở về nhà, ta liền quyết định rằng, cả đời này của ta, người đó chính là nàng.”
“Nếu như nàng có điều gì bất mãn với ta, thì cứ việc nói thẳng ra, đừng cố tình đẩy ta ra xa như vậy.”
Hắn tỏ ra vô cùng tức giận, khiến ta phải tốn không ít công sức mới có thể khuyên giải cho hắn nguôi ngoai được.
Điều này lại càng khiến cho ta thêm phần khẳng định rằng, Đặng Uyển Uyển đúng là đầu óc có vấn đề rồi.
Nàng ta không cần một vị thế tử anh tuấn, tài giỏi, mà lại một mực muốn gả cho cái tên ngốc nghếch kia.
8
Nửa năm sau khi chúng ta thành thân, chiến sự ở biên cương lại một lần nữa tái diễn, Từ Hành Chi nhận được lệnh bài, liền lập tức lên đường ra trận.
Ta bỗng nhớ lại chuyện ở kiếp trước, trận chiến khiến cho hắn bị thương nặng, chính là vì hắn đã quá khinh địch, đuổi theo quân giặc quá xa, cuối cùng lại bị trúng kế mai phục mà phải chịu cảnh tàn phế đôi chân.
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi lần viết thư cho hắn, đều không quên dặn dò ở cuối thư một câu. “Chớ nên truy đuổi kẻ địch đã cùng đường.”
Nếu như cuối cùng vẫn không thể nào tránh khỏi được số mệnh, thì ta cũng cam lòng, nguyện ý cùng hắn sống nốt phần đời còn lại.
Sau khi Từ Hành Chi rời đi, ta an tâm ở nhà quản lý tửu lâu, cũng rất ít khi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, Tùng Chi lại thường xuyên kể cho ta nghe những chuyện liên quan đến Đặng Uyển Uyển.
Nàng nói. “Nghe nói hôm qua đại tiểu thư có đi thu nợ, chẳng những không lấy được một đồng bạc nào mà còn bị người ta chế nhạo, cười cợt nữa. Người ta bảo rằng. ‘Nhà các ngươi, Đặng gia, nghèo đến mức này rồi hay sao. Ta ở những chỗ khác, có khi nợ đến ba năm năm tháng cũng chẳng có ai tìm đến tận cửa để đòi. Còn chỗ các ngươi, mới có ba lần mà đã vội vàng thúc giục rồi. Không làm nổi nghề buôn bán thì tốt nhất đừng có làm.'”
Cũng chỉ là vì thấy phụ thân của nàng ta đã thất thế, nên muốn nhân cơ hội này mà làm khó dễ, gây sự mà thôi.
Năm đó, những lời đồn đại của vị tiên gia kia đã lan truyền đi khắp nơi, khiến cho vị Tể tướng đương triều cảm thấy vô cùng không vui. Người ta còn chưa c.h.ế.t mà đã bị người khác nhòm ngó đến vị trí quan trọng như vậy.
Thêm vào đó, chuyện hôn sự với Hầu phủ cũng đã làm cho phu nhân và công công của nàng ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Chính vì vậy, suốt nửa năm nay, nàng ta đã phải sống một cuộc sống vô cùng cẩn trọng, dè dặt.
Việc Đặng Uyển Uyển phải tự mình đi đòi nợ, cũng đủ để thấy rằng công việc kinh doanh tửu lâu của nàng ta chẳng hề thuận lợi, suôn sẻ chút nào.
Hôm ấy, mẹ chồng của ta có việc phải ra ngoài thành để lễ Phật, trong lòng ta bỗng cảm thấy có chút bất an, vốn định bảo Tùng Chi ở lại thay ta trông coi mọi việc.
Thế nhưng, đúng lúc đó, tổ mẫu lại sai người đến truyền lời, nói rằng tiểu nương của ta đang bị ốm nặng, bảo ta phải lập tức trở về phủ ngay.
Chuyện này có liên quan đến tiểu nương, nên ta không dám có chút sơ suất, chậm trễ nào.
Ta vội vã trở về, nào ngờ đâu, hóa ra là tổ mẫu đang ép ta phải ký tên, điểm chỉ vào một tờ khế ước vay nợ.
Đặng Uyển Uyển thì lại ung dung ngồi ở một bên, nhàn nhã thưởng thức trà.