Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 35



Ngày hôm sau là ngày TS tham gia đấu thầu, không liên quan gì đến Hứa Lộc, đương nhiên cô cũng không muốn đi. Tối qua sau khi xin lỗi Lục Kiệm Minh xong, cô về phòng chuyên tâm suy nghĩ cách lấy được bằng chứng Lương Văn Khiêm ngoại tình, nghĩ cả đêm, hôm nay đến hơn chín giờ mới dậy, vội vàng xuống ăn sáng trước khi khách sạn đóng cửa nhà hàng.

Trong nhà hàng không còn mấy người, Hứa Lộc bưng một đ ĩa điểm tâm đủ loại, muốn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ đầy nắng, ánh mắt lướt qua, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô đi tới, ngạc nhiên nói: "Anh không đi họp sao?"

Lục Kiệm Minh đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên bị giọng nói phía sau làm giật mình, đợi nhìn rõ người đến mới tắt màn hình.

Ban đầu Hứa Lộc không để ý anh đang làm gì, nhưng động tác của anh thật sự có chút rõ ràng, hình như đang xem video gì đó.

Hứa Lộc cười khì một tiếng: "Sáng sớm đã xem cái gì mà không dành cho trẻ em vậy?"

"..."

"Cô nghĩ nhiều rồi." Lục Kiệm Minh cất điện thoại, bưng cốc Americano trên bàn lên uống một ngụm.

Có rất nhiều bàn trống cạnh cửa sổ, nhưng gặp được người quen Lục Kiệm Minh, Hứa Lộc bưng đ ĩa hỏi: "Tôi có thể ngồi đây không?"

"Tùy ý." Lục Kiệm Minh thờ ơ, "Tôi lát nữa sẽ đi."

Thái độ của anh khá thoải mái, mặc dù vừa rồi bị cô trêu chọc, vậy mà cũng không tỏ vẻ khó chịu, Hứa Lộc ngồi xuống đối diện anh, hỏi lại câu hỏi vừa rồi: "Sao anh không tham gia cuộc họp hôm nay?"

"Không cần tôi."

Dự án quy mô này, tuy có ý nghĩa trọng đại, nhưng không cần anh đích thân ra mặt, Cao Viễn và Lương Văn Khiêm xuất hiện đã thể hiện sự coi trọng rồi, trường hợp này mà anh cũng đi, thì lại quá lố, ngược lại sẽ bị người ta nắm thóp. Lần công tác này anh đi cùng, chỉ là vì bữa tiệc tối nay với bên đấu thầu.

Hứa Lộc cũng nghe Trịnh Doanh Doanh nói Lương Văn Khiêm tối nay có tiệc, cô nghiêng người hỏi: "Các anh sẽ uống rượu chứ?"

Lục Kiệm Minh liếc nhìn cốc nước trên tay cô: "Không thì sao, uống sữa à?"

"Xác nhận lại thôi mà." Hứa Lộc nói với vẻ giấu giếm, "Anh uống ít thôi nhé, phó tổng Lương rất giỏi giang, để anh ấy uống nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Sự thiên vị bất ngờ này thật sự khiến người ta ngạc nhiên, Lục Kiệm Minh nhướng mày: "Ý gì?"

Hứa Lộc nói với giọng điệu chân thành: "Nghĩa đen thôi, dù sao tôi cũng là trợ lý của anh, vẫn phải bênh vực anh chứ."

Lục Kiệm Minh nghe thấy buồn cười, lời nói nửa thật nửa giả nghe quá nhiều rồi, huống hồ đã được chứng kiến cái miệng của cô rồi, anh không để tâm, chỉ cố ý hỏi: "Không phải thấy anh ta đẹp trai sao?"

Hứa Lộc bĩu môi: "Nghe nói anh ta đã kết hôn rồi."

Lục Kiệm Minh cuối cùng không nhịn được, bật cười một tiếng, quay đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ bị gió thổi.

"Vậy anh cứ làm như vậy đi?" Hứa Lộc vừa ăn nửa cái quẩy, vừa nhìn anh với vẻ mong đợi.

Người đối diện hoàn toàn được bao phủ trong ánh nắng, mái tóc lưa thưa ánh lên màu nâu vàng, miệng thì bày mưu tính kế, nhưng đôi mắt nhìn lại trong veo thuần khiết. Lục Kiệm Minh kiêu ngạo tự phụ, không bày tỏ thái độ với chuyện xấu này, chỉ gõ nhẹ lên bàn: "Ăn sáng của cô đi."

Vốn cũng không hy vọng anh sẽ đồng ý ngay, Hứa Lộc trưng ra vẻ mặt "tôi biết mà", vừa uống sữa vừa quan sát anh.

Lục Kiệm Minh nghịch điện thoại trong tay, như đang suy nghĩ điều gì đó, tuy đã thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, không xa cách như tối qua, so với dáng vẻ dọa nạt sẽ điều tra lý lịch của cô, thì càng được coi là hiền lành hòa ái.

Hứa Lộc tò mò hỏi: "Hôm nay tâm trạng anh tốt à?"

Lục Kiệm Minh nhớ đến video vừa xem, không nói gì, bưng cốc uống cạn cà phê, đặt cốc xuống, lúc đứng dậy lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo bá đạo, chỉ đưa ngón trỏ lên xoay một vòng trước môi, cúi đầu nhìn cô: "Cô là trẻ con ba tuổi à?"

Hứa Lộc nhìn bóng lưng anh rời đi, khó hiểu.

Đợi ăn thêm một lúc nữa, lại cầm cốc uống sữa, cô đột nhiên hiểu ra, cầm điện thoại lên, soi vào màn hình đen——

Đôi môi bóng loáng vì dầu mỡ, xung quanh là một vòng ria mép trắng xóa.

Hứa Lộc: "..."

Mùa xuân ở Sơn Thành gió lớn, Hứa Lộc không muốn ra ngoài hứng gió nuốt đầy cát bụi, nên cả ngày không ra khỏi cửa khách sạn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com