Không quá năm giây, Hứa Lộc cúi đầu trước, nghịch nghịch lá sen đá: "Cũng không phải đồ quý giá gì, anh muốn trả lại cho tôi, tôi cũng không cần."
Lục Kiệm Minh hít sâu một hơi, sắc mặt hơi trầm xuống: "Trước đây anh đã nói bao nhiêu lời như vậy, để em nhớ mãi không quên?"
Hứa Lộc cởi áo khoác, lộ ra bộ đồ công sở gọn gàng, xắn tay áo vest, nheo mắt cười: "Anh thật sự muốn nghe sao?"
Lục Kiệm Minh đưa đũa cho cô, cam chịu nói: "Vẫn là ăn cơm đi."
Hứa Lộc đến nhà vệ sinh rửa tay trước, khi đi ra đã lau son môi, lộ ra đôi môi tươi tắn vốn có, vừa ăn vừa nhận xét tay nghề của dì nhà họ Lục, khi cụp mắt xuống, lớp trang điểm mắt có chút rõ ràng, không hợp lắm với màu môi tươi tắn của cô.
Cô thích tôm, Lục Kiệm Minh đẩy cả hộp cơm cho cô: "Tại sao lại để trợ lý khen em?"
Hứa Lộc xinh đẹp, nhưng không phải là người thích làm điệu, dung mạo ai gặp cũng khen, cần gì phải để trợ lý tâng bốc.
Hứa Lộc tưởng anh vẫn còn để ý câu cô khen Chung Du trên bậc thang, gắp thức ăn giải thích: "Chỉ là thói quen công việc thôi."
Nói đến đây, Hứa Lộc nhớ ra: "Trước đây anh không phải còn chê tôi sao? Sau đó tôi coi như gió thoảng bên tai, kết quả đến Thượng Hải, chịu không ít thiệt."
Đặc biệt là lúc mới đến, cô đang học cách ăn mặc, có một hôm chạy liên tục hai công ty, đến công ty thứ ba, đã quên kiểm tra lại dung nhan, trong cuộc họp cảm thấy rõ ràng đối phương tiếp đón rất qua loa, trên mặt khó che giấu sự khinh thường, đến khi vào nhà vệ sinh mới phát hiện, đường kẻ mắt lem thành gấu trúc, tất da chân cũng bị rách.
Sau đó, thương vụ đó thật sự không thành, từ đó về sau, mỗi khi đến một công ty, trước khi vào cửa, Hứa Lộc đều tìm một nơi để soi gương, sau khi có Chung Du thì coi Chung Du như gương.
Bây giờ là một người phụ nữ thành đạt, đương nhiên đã không còn vấn đề này nữa, giữ lại thói quen này, chủ yếu là để nâng cao tinh thần, nghe cho vui.
Hứa Lộc vừa uống canh vừa đắc ý với phương pháp tự an ủi hoa mỹ này.
Lục Kiệm Minh lại nghĩ đến câu cô nói lúc say rượu lần trước, trước khi ngủ.
"Trước đây nói em..." Lúc đó Lục Kiệm Minh ép hỏi rất thoải mái, bây giờ lại khó mở miệng, bốn chữ "giả dối xảo trá" không nói ra được, chỉ đành đổi thành: "Còn bị bắt nạt gì nữa?"
Hứa Lộc đảo mắt, cắn đầu đũa: "Cũng không tính là bị bắt nạt, không có kinh nghiệm chắc ai cũng sẽ gặp một số chuyện tương tự..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thật ra còn có chuyện khác, trước đây cô đối xử với người khác rất chân thành, những dịch vụ mà họ có thể cung cấp, cụ thể bao gồm những phương diện nào, họ có thể làm đến mức độ nào, giá cả ra sao, khi bàn công việc, cô đều nói hết cho khách hàng, tưởng rằng có thể đổi lấy sự tin tưởng, ai ngờ đối phương lại quay đầu lấy phương án và báo giá của họ, đổi sang công ty khác.
Chuyện này trước đây cô đã từng làm với Tiết Ấu Thanh, lúc đó cô thẳng thắn đề nghị cô ấy đổi sang công ty điều tra khác, Tiết Ấu Thanh đã chọn cho cô thêm một cơ hội.
Tuy nhiên, không phải ai cũng là Tiết Ấu Thanh, cũng không phải ai cũng chân thành như Hứa Lộc.
Hôm đó sau khi bỏ lỡ khách hàng, Hứa Lộc mua một chai rượu đến Bến Thượng Hải hứng gió.
Trước đây cô luôn thông minh lanh lợi, sau khi trở thành nhân viên cốt cán của KCS, càng cho rằng mình đủ sức tự mình gánh vác, đến Thượng Hải mới biết, sự thoải mái trước đây, chỉ là hiện thực chưa dạy cho cô bài học làm người.
Lục Kiệm Minh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quay lưng về phía Hứa Lộc không nói gì.
"Hóa ra làm một tổng tài bá đạo như các anh cũng không dễ dàng gì." Hứa Lộc nói đùa, "Tôi mới làm được hai năm đã cảm nhận được nỗi khổ tâm của các anh rồi."
Lục Kiệm Minh như bị cô chọc cười, hơi nhếch khóe miệng, anh nghiêng đầu hỏi: "Ở Thượng Hải, vui không?"
Ánh mắt nhìn sang đen thăm thẳm, Hứa Lộc có chút nghẹn lời.
Hai năm ở Thượng Hải, thật ra không ai hỏi cô câu này, ngay cả Trần Mỹ Trân và Hứa Chí Bình, cũng chỉ hỏi cô có thích nghi với môi trường mới hay không.
Hứa Lộc đặt đũa xuống, ngồi trên sofa cúi đầu nghịch ngón tay, một lúc không nói gì.
Lục Kiệm Minh đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống, một tay chống lên tay vịn sofa, một tay luồng vào lòng bàn tay đang đan xen của cô, nắm lấy tay cô.
Hứa Lộc theo bản năng lùi lại, nhưng anh nắm rất chặt, giọng nói trầm thấp dụ dỗ: "Nói cho anh biết."
Lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến mức Hứa Lộc mím môi, sau đó thành thật nói: "Khá trọn vẹn."
Cô học đại học ở thành phố này, lại làm việc ba năm, thành phố rộng lớn, nhưng lại khiến cô cảm thấy bao dung, cô quen thuộc rất nhiều cửa hàng thú vị ở đây, cuối tuần hẹn bạn học đi ăn uống khắp nơi, rảnh rỗi cũng từng đu idol.