Bây giờ đến lượt Hứa Lộc nhìn anh từ trên cao xuống, cô mỉa mai: "Lục tổng giàu có, đích thân đến công ty nhỏ bé của chúng tôi đưa tiền, long trọng như vậy, tôi nào dám không vui?"
Buổi chiều nắng đẹp, gió cũng bớt lạnh hơn vài phần, Lục Kiệm Minh bị ánh nắng chiếu vào mặt, khi cúi đầu cười lộ ra vẻ ấm áp.
Hứa Lộc thấy anh còn dám cười, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
"Phần chi vượt mức, lấy từ tài khoản cá nhân của anh." Lục Kiệm Minh nói rõ trước, anh đúng là muốn theo đuổi người ta, nhưng vẫn có nguyên tắc làm việc, không thể lấy TS ra làm loạn, hơn nữa KCS có thể giành được Đường Thịnh, chắc chắn cũng không phải là công ty nhỏ bé gì.
Biết cô để ý điều gì, Lục Kiệm Minh nói: "Không nói trước với em, là sợ em không đồng ý."
Không ngờ anh lại giải thích, Hứa Lộc ngẩn người một lúc, sau đó chất vấn: "Biết tôi không đồng ý mà anh còn đến?"
Lục Kiệm Minh ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Hứa Lộc bị anh nhìn mà khó hiểu: "Làm gì?"
Lục Kiệm Minh nhớ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy họ túm tụm lại với nhau trong tòa nhà văn phòng, giọng điệu cũng rất cứng rắn: "Ngày nào cũng ở bên cạnh trợ lý nhỏ của em, em còn nhớ đến anh sao?"
Hứa Lộc bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng sự chột dạ này lại đến một cách vô lý, cô vẫn giữ vẻ mặt đương nhiên: "Cậu ấy là trợ lý của tôi, đương nhiên phải ở bên cạnh tôi."
Vì vậy Lục Kiệm Minh mới muốn kéo người đến trước mặt mình, anh không cam lòng, còn có chút hoài niệm trước đây: "Còn không bằng đến làm trợ lý cho anh."
"Anh theo đuổi tôi hay tôi theo đuổi anh?" Hứa Lộc suýt nữa thì bị anh chọc cười, nhắc đến chuyện này, nghĩ đến chuyện cũ, khoanh tay cười lạnh: "Tôi đến làm trợ lý cho anh, để anh trừ lương hai nghìn tệ mỗi tháng nữa à?"
... Quên mất còn chuyện này.
Lục Kiệm Minh hơi mất mặt quay đầu đi, nhìn thấy một chiếc xe giao hàng quen mắt đậu bên ngoài trạm gác của tòa nhà văn phòng, anh chuyển chủ đề: "Không phải đói rồi sao, anh đặt trà chiều cho em rồi."
Hứa Lộc nhìn theo, trên xe giao hàng có dán logo của quốc tế Giang Châu, nhân viên giao hàng xuống xe, cửa sau mở ra, cả xe toàn là trà bánh, rõ ràng không chỉ đặt cho riêng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vốn đã đói, lại vất vả họp, càng đói hơn, nhưng Hứa Lộc không muốn để anh đắc ý, quay đầu đi: "Đã bị anh chọc cho no rồi."
Lục Kiệm Minh gật đầu: "Vậy thì chia cho đồng nghiệp khác ăn, em nhìn xem."
Đây là lời mà một người theo đuổi cô có thể nói ra sao? Hứa Lộc quay đầu trừng mắt nhìn anh với vẻ khó tin.
Đôi mắt đó, đen láy tròn xoe, hàng mi cong vút, như hai chiếc bàn chải nhỏ quét vào lòng người.
Lục Kiệm Minh bước tới, đôi giày da sạch sẽ giẫm lên bậc thang cô đang đứng, dịu dàng nói: "Hay là giẫm thêm một cái nữa? Giẫm xong thì đừng giận nữa."
Trên chiếc giày còn lại dưới bậc thang, vẫn còn dấu chân cô để lại trong phòng họp.
Cao Viễn và Quách Thắng Ý đang đứng nói chuyện không xa, anh cố tình chọc tức cô, Hứa Lộc lại không muốn chiều theo anh, bực bội nói: "Anh có thể đi nhanh lên không?"
Lục Kiệm Minh thấy tốt thì dừng lại, xoay người xuống bậc thang, bước dài hai bước rồi nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Ngày mai đến TS?"
Hứa Lộc mỉm cười nhẹ, lấy lại thế chủ động: "Ngày mai đến Tư Mạn."
Vừa rồi trong phòng họp, trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói nhiều, Lục Kiệm Minh hỏi: "Sao Hoắc Liên Đình lại đột nhiên tìm đến em?"
Hứa Lộc nói: "Tôi uống trà chiều với Tiết Ấu Thanh, ông ta cũng vừa hay ở đó, nói hợp đồng sắp hết hạn, nên muốn tìm tôi."
Dịch vụ nhân sự của công ty Lục Kiệm Minh, sáng nay mới vừa "hết hạn hợp đồng", đối với chuyện trùng hợp như vậy, anh không cho là đúng, nhất là Hoắc Liên Đình còn chỉ đích danh yêu cầu Hứa Lộc phụ trách...
Hai năm trước Lục Kiệm Minh đã từng ghen với Hoắc Liên Đình, sau đó Hứa Lộc rời đi, anh dần dần nhận ra, Hoắc Liên Đình chắc chắn không có ý gì với cô. Vì hiểu lầm với Hứa Lộc, nên hai năm qua anh không tìm cô, nếu Hoắc Liên Đình thật sự có ý đồ, đáng lẽ đã có hành động từ sớm.
Bây giờ nghĩ lại, năm đó dưới tán ô che nắng của quán cà phê ven đường, hành động xoa đầu của Hoắc Liên Đình, càng giống như sự yêu thương của bậc trưởng bối hơn.
Lục Kiệm Minh thu lại suy nghĩ, nhìn người trên bậc thang bị gió thổi khiến tóc rối tung, yêu cầu: "Ngày kia đến."
Hứa Lộc nhướn mày với anh: "Xem tâm trạng của tôi."