Sau này, Tiểu Trần lén nói với tôi, lúc biết tôi bị bắt cóc, ai cũng nghĩ Thẩm Tịch Tinh sẽ phát điên, ngay cả Cục trưởng Vương cũng đến hỏi anh có sao không.
Lạ thay, Thẩm Tịch Tinh bình tĩnh đến mức như biến thành người khác, một người trong, một người ngoài, tôi biết anh sẽ đến, anh biết tôi có thể tự cứu, không cần trao đổi gì, chỉ là tin tưởng nhau.
Tôi nghe xong, khẽ gật đầu.
Được rồi, ngay lúc này, trong khung cảnh này, tôi phải thừa nhận, chia xa năm năm trước đúng là một điều khiến tôi hối hận.
29
Sau khi về từ Vân Nam, mọi chuyện coi như kết thúc, dì Thẩm một mình ầm ĩ với hai ông già, cuối cùng định ngày cưới sau hai tháng.
Hai ông già cãi không lại dì Thẩm, liền quay sang cãi nhau, ầm ĩ trong phòng khách như gà bay chó chạy, chẳng coi ai ra gì, không ai chịu ai.
Tôi vào bếp rót nước, đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy Thẩm Tịch Tinh đang nói chuyện với mẹ anh.
Thẩm Tịch Tinh nói: “Lâm Cốc Vũ muốn câu con, con nhìn ra từ lâu rồi.”
Dì Thẩm cười đáp: “Con nhìn ra à?”
“Nhìn ra từ lâu rồi.”
“Vậy lúc đó con định ứng phó thế nào?”
Thẩm Tịch Tinh khẽ cười: “Không định ứng phó gì cả, chỉ nghĩ xem làm sao mắc câu.”
Tôi sững người rất lâu, ly nước nóng trong tay cũng nguội mất rồi.
Đến tối, ai về nhà nấy, nửa đêm Thẩm Tịch Tinh gõ cửa bảo máy nước nóng nhà anh bị hỏng, muốn sang tắm nhờ.
Tôi chẳng nghĩ gì, nhưng khi tôi đang tắm thì anh ấy đột nhiên gõ cửa điên cuồng.
“Tiểu Vũ, mất điện rồi! Mất điện rồi! Mất điện rồi!”
Tôi giật mình, nhìn ánh đèn chói trong phòng tắm, phản ứng lại thì chửi to: “Thẩm Tịch Tinh, anh muốn c.h.ế.t à!”
Bên ngoài im bặt.
Một lát sau, đèn trong phòng tắm thật sự tắt.
Tôi sửng sốt, vội khoác áo choàng đi ra ngoài: “Thẩm Tịch Tinh! Thẩm Tịch Tinh! Mất điện thật rồi!”