Khóe môi Hoa Hồ nhếch lên một nụ cười… hết sức nguy hiểm.
Hắn khoác vai ta, ghé sát tai, nhẹ giọng:
"Tìm cảm giác kích thích? Vậy để ta giúp nàng."
Câu này... không phải lời hay!
Ta khẽ lùi lại nửa bước, dè chừng hỏi:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
"Giúp thế nào?"
Không nói không rằng, Hoa Hồ liền kéo ta —
— đi chọc ổ ong.
Không, là ổ sơn tặc!
Giữa đêm khuya, hắn dẫn ta đến sào huyệt của bọn cướp.
Chúng ta phá cửa chạy trước, cả bọn sơn tặc cầm đao đuổi theo phía sau như đàn ong vỡ tổ.
Ta chạy đến mức sắp ngất xỉu, còn Hoa Hồ thì vừa thong thả bước, vừa tiện tay ném ra mấy ám khí cản chân địch.
"Lạc Lê Hoa."
Giữa lúc ta thở không ra hơi, hắn đột nhiên quay lại, ánh mắt nghiêm túc, thấp giọng:
"Có ta ở đây, chẳng phải sẽ khiến nàng không phát huy được sao?"
Ta hoảng loạn lắc đầu:
"Chàng muốn làm gì!"
Thân ảnh Hoa Hồ chầm chậm lùi vào bóng đêm, giọng hắn vang vọng:
"Trời sáng ta sẽ đến đón nàng."
“…???”
Hắn cứ thế mà đi.
Ta gọi mấy tiếng cũng chẳng thấy hồi âm.
Lúc này ta mới hiểu —
— Hoa Hồ thật sự đã bỏ ta lại.
49.
Thành thật mà nói, có Hoa Hồ bên cạnh, lòng ta luôn vững như bàn thạch.
Nay hắn không còn ở đây, ta bỗng hóa thành ruồi mất đầu.
Đám sơn tặc phía sau dường như cũng nhận ra điều đó, liền xông tới càng hung hãn hơn.
Nhiều phen suýt nữa ta bỏ mạng dưới lưỡi đao.
Ta hét vang trời, lòng hoảng loạn cực độ.
Đúng lúc ấy, một trận mưa lớn bất ngờ trút xuống.
Song, mưa gió đối với lũ sơn tặc lăn lộn trên núi quanh năm suốt tháng chẳng có gì đáng kể.
Ngược lại, ta giữa rừng núi trơn trượt, suýt thì lăn từ đỉnh xuống chân đèo.
Không thể ngã!
Không được ngã!
Ta càng sợ điều gì, thì điều đó lại càng đến gần.
Chân trượt, người ta lăn một vòng từ sườn dốc, m.ô.n.g trượt xuống tận chân đồi.
Đám sơn tặc thấy thế mừng rỡ, vung đao c.h.é.m xuống.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng cảm giác quen thuộc bỗng dâng trào.
Ta liều mạng nắm lấy tia cảm giác mỏng manh ấy, vung tay.
Chớp mắt, trời mưa tĩnh lặng.
Giây tiếp theo — một tiếng thét thất thanh vang lên:
"Ở đâu ra mưa đá thế này! Tà môn ư?!"
Ta mở choàng mắt, không dám tin vào tai mình.
Thành công rồi ư?
Còn chưa kịp cười, nụ cười đã vội tắt ngóm.
Mưa đá quả là có rơi xuống… nhưng —
Vẫn như cũ, chỉ to bằng… ngón tay cái.
Rơi xuống đầu bọn sơn tặc, không khác gì mưa bụi mùa xuân.
Chúng bực dọc quát tháo mấy tiếng, rồi lại vung đao tiến tới.
Ngay khi đao sắp giáng xuống, vài mũi phi đao đột ngột lao vút qua, nhanh như chớp.
Ta nhắm mắt chờ chết, chỉ nghe thấy vài tiếng rên rỉ ngắn ngủi, kế đó là tiếng thân người ngã xuống.
Mở mắt ra —
Hoa Hồ đứng ở bên, thong thả lau mấy mũi d.a.o ngắn, đoạn hờ hững nói: