Giọng điệu Khương Lục càng lúc càng dồn dập, đuôi mắt vì tức giận mà nhuốm sắc đỏ.
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, đột ngột vươn tay nắm chặt cổ tay ta, kéo mạnh vào lòng.
“Ngươi có hay không, nếu ta đến trễ một khắc, ngươi sẽ rơi vào kết cục thế nào?”
“Buông tay!” Ta lạnh lùng quát.
“Ta không buông! Ta cứu ngươi một mạng, các ngươi – đám tiên nhân tự cho mình là chính nghĩa – chẳng phải luôn miệng nói nhân quả, rằng có ơn phải báo đáp sao?”
“Sư tỷ, ngươi nên báo đáp ta cho tốt mới phải~”
Nếu không phải ngươi phong bế tiên lực của ta, ta đâu đến nỗi rơi vào bước đường này?
Ta chẳng hề bị hắn làm cho rối trí bởi những lời ngụy biện, vừa cố giằng co, vừa vung chân đá thẳng vào hạ bộ Khương Lục.
Hắn dễ dàng né được, rồi thừa lúc ta sơ hở, đem ta ghì chặt lên thân cây long não cổ thụ giữa rừng.
Đánh không lại, thoát cũng chẳng xong.
Ta dứt khoát giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng, chẳng thèm ban cho hắn thêm một ánh nhìn.
Không gian xung quanh dường như càng thêm tĩnh lặng, khí lạnh thấm vào da thịt.
Giọng Khương Lục âm u vang lên.
“Dáng vẻ lạnh lùng, vô tình như tượng đá này của sư tỷ, thật khiến ta chướng mắt.”