Mẹ chồng ta ngồi trên ngựa, ánh mắt sắc lạnh nhìn mẫu thân và Tống Uyển Tình, lạnh giọng nói: "Phải cảm ơn bà thông gia đã gả Đại phúc tinh A Phù qua nhà chúng ta. Nếu không, con trai ta e rằng còn chưa tỉnh dậy!"
Nghe vậy, cơ thể Tống Uyển Tình run rẩy, suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
Nhà họ Tống có hai nữ nhân. Sau khi kết thân với Tống Uyển Tình, Dương Yến Sơ bị bao vây nơi chiến trường, suýt bỏ mạng.
Mà sau khi kết thân với Tống Uyển Phù, một người đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan như hắn lại sống sót trở về.
Ai là phúc tinh, ai là tai tinh, hẳn là ai cũng nhìn rõ.
Tống Uyển Tình bị gắn mác tai tinh, sau này trong kinh thành ai cũng kiêng kỵ, còn ai dám giao du với nàng ta nữa?
Ta được Thúy Nhi dìu lên xe ngựa, trong lòng thầm hiểu rõ.
Dù mẹ chồng ta độ lượng đến đâu, nhìn con trai mình bị thương, nhà họ Tống lại đổi tân nương, chắc chắn trong lòng bà sẽ có oán khí.
Trên đường trở về, ta lo lắng không yên.
Ngược lại, mẹ chồng chẳng những dừng xe tại tiệm bánh lớn nhất kinh thành, còn mua cho ta nửa xe bánh.
Về đến nhà, bà còn vui vẻ nói với ta: "Mau vào phòng thăm tướng công của con đi, nó lo lắng đến mức sắp không được rồi. Con vừa ra khỏi cửa, nó đã nài nỉ ta đi đón con về."
Ta chưa kịp trả lời, mặt hắn đã đầy giận dữ: "Ta biết mà! Nếu không phải ta... hừ, nếu đợi mẫu thân và phụ thân ta hạ triều, e rằng sẽ muộn mất."
Nói rồi, hắn còn định đưa tay kiểm tra xem ta có bị thương không.
Ta vội giữ tay hắn, nắm trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy ấm áp như ngâm trong suối nước nóng.
"Cũng có người... muốn ta quỳ, nhưng ta đã mắng lại rồi."
Mặt ta hơi đỏ, giọng nói ngập ngừng, sợ hắn nghĩ ta là một người phụ nữ hung hãn.
Ai ngờ hắn vừa nghe, đôi mắt lập tức sáng bừng, vỗ tay khen ngợi:
"Nương tử quả nhiên huệ chất lan tâm, đúng là nên gả cho ta mà!"
Ta xấu hổ đẩy nhẹ hắn, bỗng nhớ lại mẹ chồng đã đánh một mệnh phụ ngay trên phố:
"Mẫu thân sẽ không gặp rắc rối gì chứ?"
Đầu ta bị Dương Yến Sơ xoa nhẹ một cái, khiến vài lọn tóc rối lên, nhưng hắn lại cuốn chúng trên đầu ngón tay, như thể đó là báu vật.
"Có thể có chuyện gì? Con trai độc đinh của nhà họ Dương suýt mất mạng, mẫu thân ta trong lòng có lửa, mượn cớ này đánh vài người, Hoàng thượng cũng sẽ thông cảm."
Nói xong, hắn đột nhiên chuyển chủ đề, ghé sát vào hỏi: "Nương tử mau dạy ta cách nàng mắng người đi, để ta học theo nàng vài câu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta từ tốn nói từng lời, hắn lại như một công tử chưa từng ra ngoài, ta nói gì cũng cười tán thưởng. Dù là mắng người, hắn cũng có thể khen:
"Nương tử thật là giỏi ăn nói, nếu ra chiến trường, chắc sẽ mắng cho đối phương phải mở cổng thành đầu hàng mất thôi."
Mới sáng sớm, Thúy Nhi chạy vào phòng tìm ta, hai má đỏ bừng, cả người hớn hở, miệng cười đến mức gần như rách tới tận mang tai.
Lúc này, ta đang ngồi ăn sáng cùng Dương Yến Sơ.
"Uống chút nước đã rồi nói, nhìn ngươi kìa, gấp gáp làm gì."
Thúy Nhi bưng chén trà, tu liền mấy hớp lớn, rồi đứng ngay cửa, lời tuôn ra như hạt đậu, kể lại sự việc xảy ra sau ngày ta lại mặt một cách rõ ràng mạch lạc.
Những chuyện trước ta đã biết, nhưng những chuyện sau thì quả là thú vị.
Sau khi mẹ chồng ta đánh Hứa di mụ, bà ta vì mất mặt trước bao người nên khóc lóc, nằng nặc đòi chồng mình là Hứa nhị gia, đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhưng Hứa nhị gia chỉ là một quan chức bình thường, mỗi lần vào triều đều đứng hàng sau, nào muốn dính dáng đến chuyện rắc rối của bà ta.
Hứa di mụ làm ầm ĩ mấy ngày, không ai đứng ra giúp, cuối cùng nghĩ ra cách ngu ngốc, thuê một đạo sĩ làm phép, định khiến Dương Yến Sơ lập tức "hồn bay phách tán".
Nào ngờ vị đạo sĩ đó từng được quân Dương gia cứu mạng nơi biên ải.
Nhận tiền xong, ông ta lập tức đến Hầu phủ ngay trong đêm, kể lại mọi chuyện. Nghe xong, lão Hầu gia lập tức bật người, đi thẳng đến ngự tiền:
"Bệ hạ, thần cả đời chinh chiến, chỉ có một đứa con trai. Nay nó bệnh nặng, thần phụ ngày đêm lo lắng, khó tránh khỏi trong lòng không yên mới ra tay với người khác."
"Nhưng dù thế nào, cũng không thể dùng cách này nguyền rủa khuyển tử! Nó dù có sai, cũng là vì bảo vệ biên cương mà bị trọng thương!"
Lão Hầu gia khóc kể trên triều, khiến Hoàng thượng nổi cơn giận dữ, văn võ bá quan một trận kinh hãi.
Hứa nhị gia từ quan tam phẩm bị giáng xuống quan ngũ phẩm, bị điều đi trông coi cổng thành.
Hứa di mụ bị tước danh hiệu mệnh phụ, còn Hứa Chí Triệu cũng bị liên lụy, mất luôn chức vụ.
Hứa Chí Triệu không có công danh, hôn sự giữa hắn và Tống Uyển Tình đành trì hoãn.
Không vì gì khác, mà bởi phụ thân ta là người trọng danh lợi nhất, chỉ còn lại một cô con gái, đương nhiên phải đợi đến khi đạt được lợi ích lớn nhất.
Hứa di mụ dùng thủ đoạn hèn hạ, mâu thân ta không trách bà ta, ngược lại còn đi thẳng đến Hầu phủ định tìm ta dạy bảo.
Nghe vậy, Dương Yến Sơ lập tức sa sầm mặt:
"Bà ta là ai mà dám đến dạy dỗ nương tử của ta? Đóng cửa tiễn khách, nói ta bị nguyền rủa, lại không được khỏe nữa. Để xem bà ta còn mặt mũi nào dám giáo huấn nàng!"
Ta tức giận không nhịn được, đ.ấ.m nhẹ lên vai hắn một cái.
Ta chống hông trừng mắt mắng: "Không tiếp thì không tiếp, sao còn tự nguyền rủa mình?"
Dương Yến Sơ vẻ mặt đầy đau lòng, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng xoa dịu, ngoan ngoãn nói: "Nương tử nói gì cũng đúng!"