Một lát sau, cả hai cánh tay trắng mảnh của ta đều bị đeo đầy vòng, nặng đến mức không thể nhấc lên nổi.
Hắn ngắm nghía một lúc lâu rồi nói:
"Quả nhiên là không đẹp lắm, sự yêu thích của mẫu thân ta đối với nàng thật là 'nặng', nhìn thôi cũng thấy trĩu người."
Ta bị hắn chọc đến muốn cười.
Hắn lại ôm lấy đống vòng vàng, ngây ngốc nhìn ta:
"A Phù, nàng cười thế này, là cô gái đẹp nhất mà ta từng thấy."
Mặt ta đỏ bừng, ngượng ngùng đưa tay đẩy hắn, nhưng vì những chiếc vòng nặng trĩu kéo xuống, cổ tay ta bị trẹo một cái.
Hắn hoảng sợ, vội vàng giúp ta tháo vòng xuống, nhưng vết đỏ trên cổ tay vẫn còn, giơ tay lên là thấy rõ mồn một.
Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, mẹ chồng sớm chuẩn bị xong lễ vật lại mặt.
Trang sức mới ta mới chỉ kịp chọn kiểu dáng, chưa kịp chế tác, nên ta chỉ thay trang phục mới, còn trang sức vẫn là đồ cũ trước đây.
Vừa vào cửa, ta đã thấy đầy người đứng trong sân.
Thúy Nhi âm thầm cao hứng, khẽ kéo tay áo ta:
"Tiểu thư đúng là gả được vào nhà tốt, người xem, thái độ mọi người đối xử với người lập tức khác hẳn."
Ta vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nói năng phải cẩn trọng.
Đi vài bước, ta đến viện của mẫu thân.
Bài trí trong viện vẫn như trước, chỉ là các vật trang trí trông có vẻ quý giá hơn nhiều, như thể đều được thay mới.
Lòng ta có chút nghi hoặc, mẫu thân vốn không ưa ta, sao lần lại mặt này lại bày vẽ đến thế.
Vào trong phòng, thấy hai người đang đứng trước mặt mẫu thân, ta mới hiểu nguyên do.
Hai người đó chính là tỷ tỷ Tống Uyển Tình và... vị hôn phu trước đây của ta, đồng thời là biểu ca ruột của tỷ ấy, Tam công tử nhà họ Hứa – Hứa Chí Triệu.
"Bái kiến mẫu thân."
Khi cúi người dâng trà kính mẫu thân, ống tay áo ta bị kéo lên, vô tình để lộ vết hằn đỏ trên cổ tay cùng những món trang sức lỗi thời.
Dưới lớp phấn mà ta cố tình đánh dày hơn, không có vẻ tươi sáng mềm mại của một tân nương, trái lại trông càng thêm tiều tụy.
Kính trà mẫu thân xong, ta cũng chào hỏi hai người kia.
Vừa ngồi xuống chỗ, ta đã cảm nhận được một ánh mắt dán chặt vào mình, cái nhìn kia quá mức trực tiếp, đến mức khiến ta có chút không thoải mái.
Ta bng chén trà lên, lén liếc nhìn, phát hiện đó là Hứa Chí Triệu đang nhìn chằm chằm ta, lòng ta chợt trầm xuống.
Tống Uyển Tình liếc mắt thấy cảnh này, gương mặt lập tức lạnh hẳn đi:
"Nhị muội trông có vẻ tiều tụy đi nhiều."
Lòng ta khẽ siết lại.
Từ trước đến nay, mỗi khi ta làm gì khiến nàng không vừa ý, nàng sẽ học theo cách của mẫu thân, nói một câu nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta và tiểu nương vốn là những người không được yêu thương trong phủ, hạ nhân vì muốn lấy lòng, tất nhiên sẽ lập tức xúm vào bắt nạt hai người chúng ta.
Thúy Nhi đứng bên cạnh ta, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa quỳ xuống.
Nàng là nha hoàn duy nhất ở bên ta, vốn trước đây hầu hạ Tống Uyển Tình.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hồi ấy, một lần mang hoa quả đến cho tỷ tỷ, nàng ấy không cẩn thận ngã trong vườn. Lúc đó, nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu tám, chín tuổi, bộ dáng nàng khóc trông cực kỳ đáng thương.
Ta mềm lòng, liền nói với tỷ tỷ rằng do ta tham ăn mà ăn hết.
Ba ngày sau đó, Tống Uyển Tình cười nói với phụ thân rằng ta ăn đến mức đầy bụng, không cần dùng bữa nữa.
Thúy Nhi cũng bị ma ma trong viện của mẫu thân đánh mắng một trận, rồi với bị đưa đến phòng ta chịu đói cùng ta.
Họ nói một cách mỹ miều là: "Cho Nhị tiểu thư thêm người hầu hạ."
Kể từ đó, Thúy Nhi ở lại bên cạnh ta, chịu phạt nàng theo, bị mắng nàng chịu, bị bỏ đói nàng cũng cùng ta chịu.
Tiểu nương của ta nhìn thấy chỉ biết xót xa, vừa bôi thuốc cho ta, vừa bôi thuốc cho nàng.
Bà còn vừa lau nước mắt vừa đùa rằng: "Không đau đớn gì, tự dưng lại có thêm một cô con gái."
Về sau, khi tiểu nương vì bệnh mà qua đời, ta và Thúy Nhi đều trở thành những đứa trẻ không ai yêu thương trong phủ.
Ban đầu, quan hệ giữa ta và Tống Uyển Tình dù không được tốt, nhưng cũng không đến mức tệ.
Dù sao nàng ta là đích nữ được phụ thân mẫu thân yêu thương chiều chuộng, còn ta chỉ là một thứ nữ thừa thãi, không có gì có thể vượt mặt nàng ta.
Mọi chuyện thay đổi vào năm ta đến tuổi cập kê, khi họ hàng nhà họ Hứa đến dự tiệc.
Khi đó, Dương Yến Sơ vẫn còn khỏe mạnh, là một vị hôn phu lý tưởng. Hôn sự giữa hai nhà chưa được định đoạt, nên không tiện công bố. Nhà họ Hứa không biết điều này, nên cử bà mối đến nhà ta cầu thân.
Hôm ấy, khi ta đi qua khu vườn, bỗng cảm giác có người đi theo phía sau.
Trong phủ tổ chức tiệc, người đông mắt tạp, lòng ta không khỏi hoang mang, vội bước nhanh vào sâu trong hoa viên.
Đi chưa được bao xa, ta đã bị Hứa Chí Triệu mặc một thân áo bào đào nhạt chặn lại.
Ánh mắt hắn trâng tráo dán lên người và gương mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngả ngớn:
"Nàng là cô nương nhà nào? Báo danh đi, để ta nhờ mẫu thân đến cầu thân."
Thúy Nhi đứng chắn trước ta, giọng run rẩy, sợ đến muốn khóc:
"Ngươi... Đăng đồ tử!"
Ta nắm tay Thúy Nhi, định kéo nàng quay về.
Lúc này, ta chợt nghe một giọng nói lười biếng vang lên từ góc khuất:
"Ta còn đang tự hỏi kẻ nào không biết xấu hổ chặn đường cô nương, hóa ra là Hứa Tam công tử."
Sắc mặt Hứa Chí Triệu lập tức trở nên khó coi, còn ta nhân cơ hội nhanh chóng kéo Thúy Nhi bỏ chạy.
Chỉ tiếc rằng không kịp cảm ơn người đã ra tay giúp đỡ.
Hứa Chí Triệu không phải là sự lựa chọn tốt, nhưng sau khi bị từ chối bởi Tống Uyển Tình, hắn lại nhờ bà mối đến mở lời lần nữa.