Thay Tỷ Tỷ Xung Hỉ Vào Phủ Hầu gia

Chương 11



"Ai bắt nạt nàng thì cứ đánh trả, ai làm nàng không vui thì mắng lại, nhịn làm gì?"

Ta bật cười, chạm vào những vết chai trên tay hắn:

"Nếu ngày nào thiếp cũng mắng người, chẳng phải sẽ thành người đàn bà chanh chua nổi tiếng kinh thành sao?"

Dương Yến Sơ để yên cho ta xoa tay chàng, nhướn mày, giọng đầy kiêu ngạo: "Người đàn bà chanh chua thì sao? Nhà họ Dương chúng ta chưa từng có ai chịu để người khác bắt nạt! Nương tử của ta càng không thể bị tổn thương, ai dám bắt nạt nàng, ta sẽ đến trước cửa nhà họ, đổ đầy cả kinh thành nước bẩn, ngày đêm không ngừng trong ba ngày ba đêm!"

Ta cười không ngớt, trong đầu tưởng tượng cảnh đó, vừa thấy hả dạ, lại có chút ghê gớm:

"Chàng thật là vô lại, kinh thành này còn ai mà chàng sợ nữa không?"

Dương Yến Sơ giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, hồi lâu chỉ tay lên trời: "Chỉ có một người, đương nhiên là Hoàng thượng. Hai người nữa là phụ thân mẫu thân ta. Còn người cuối cùng... là nàng."

Ngón tay chàng khẽ cọ vào mũi ta. Ta không nhịn được đỏ mặt: "Ai bảo chàng phải sợ ta?"

Hắn bỗng không nói gì nữa, chỉ nằm thẳng người, giọng điệu trở nên trầm lắng:"Rất sợ, sợ lúc đó không cưới được nàng."

Không cưới được ta?

Nhưng chẳng phải ta thay thế Tống Uyển Tình gả vào phủ Hầu gia sao?

Ta định hỏi thêm, nhưng người kia lại xấu tính, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tin tức Dương Yến Sơ đã hồi phục sức khỏe lan truyền khắp nơi, ngay hôm sau cung đình ban chiếu triệu thái y vẫn luôn ở nhà họ Dương vào cung hồi bẩm.

Từ khi gả đến đây được một tháng, đây là lần đầu tiên ta gặp vị thái y lớn tuổi từ trong cung này.

Vóc dáng ông ta không cao lắm, nhưng... là một trong những thái y hiếm hoi có thân hình mập mạp. Hàn ma ma đứng bên cạnh nhìn thấy, liền bật cười lạnh: "Ở phủ hơn một tháng, ngày nào cũng bánh trái không ngừng, lại còn lãnh nhiệm vụ không được rời khỏi đây, không béo mới lạ!"

Ta len lén dùng tay áo che miệng, định lén đổ bát thuốc bổ trên tay, nhưng Hàn ma ma mắt tinh, lạnh giọng hừ một tiếng.

Cánh tay ta vừa vươn ra đã bị Thúy Nhi nhát gan kéo lại, nàng còn ra vẻ chính nghĩa trách mắng ta: "Tiểu thư, sư phụ cũng là vì tốt cho người, người cứ uống hết đi!"

Ta sững sờ nhìn nàng, nàng liền quay mặt đi, giả vờ không thấy ánh mắt của ta.

Hừ, nha đầu này, có mấy vị sư phụ rồi liền không cùng phe với ta nữa!

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Hàn ma ma, ta đành phải uống hết bát thuốc còn lại.

Sau đó, Lý ma ma lại mang sổ sách đến, còn Thúy Nhi thì vui vẻ theo Hàn ma ma ra ngoài.

Qua khung cửa sổ, ta thấy Hàn ma ma đang dạy Thúy Nhi học võ.

Từ sau khi nghe câu chuyện về mẹ chồng, ta thường xuyên đưa Thúy Nhi đến thỉnh an bà. Dương Yến Sơ châm chọc rằng: "Nàng gặp mẫu thân còn nhiều hơn gặp ta!"

Sau vài ngày, Thúy Nhi động lòng, xin ta cho học một chút võ nghệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cầm ly rượu lạnh nàng rót, ta làm bộ làm tịch, hắng giọng rõ to:

"Vậy thì..."

Thấy nàng căng thẳng, hồi hộp đến nỗi nín thở, ta cạn sạch chén rượu, nói một cách phóng khoáng:

"Vậy thì đi đi!"

Lời vừa dứt, Dương Yến Sơ vừa tan triều trở về, đẩy cửa bước vào, thấy ta cầm ly rượu thì lập tức nâng giọng lên cao vút:

"Hàn ma ma, nương tử trộm uống rượu lạnh!"

Lòng ta chấn động, lập tức thấy Hàn ma ma, người giỏi y thuật nhưng cực kỳ nghiêm khắc, bước nhanh vào phòng.

Kể từ hôm đó, bà bắt đầu giám sát ta uống thuốc bổ hàng ngày.

Nha đầu phản bội Thúy Nhi cũng hùa theo các vị sư phụ, bắt đầu trông chừng ta.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tức giận, ta cầm sổ sách ném thẳng về phía Dương Yến Sơ.

Nhưng hắn không giận, chỉ cầm lấy cuốn sổ, vừa cười hì hì vừa ngồi xuống đọc cùng ta.

Vừa xem được vài trang, Dương Yến Sơ liền giả vờ đau đầu, ngả người nằm xuống trên đầu gối ta.

Miệng hắn còn than thở: "Ôi chao, nương tử, mấy chữ này làm ta đau đầu quá, mau xoa cho ta đi."

Nhìn hắn diễn trò, ta vừa buồn cười, vừa thấy lòng trĩu nặng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên thái dương hắn, ta khẽ hỏi: "Hoàng thượng có nói gì không?"

Nghe giọng ta có gì đó không đúng, hắn quay đầu, nắm lấy tay ta, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng trấn an:

"Hoàng thượng nào có nói gì ta đâu? Chẳng qua đông lại sắp đến, đám râu xồm ở phương Bắc lại chuẩn bị đến cướp bóc. Trong triều, có kẻ mưu tính lợi ích riêng, cũng có người thật lòng lo cho bách tính."

Dương Yến Sơ thở dài, cười rồi véo nhẹ má ta: "Ta vốn nghĩ sẽ cùng phụ thân mẫu thân và nàng đón một cái Tết thật vui vẻ. Nhưng chúng ta ở đây ăn Tết, ở biên cương không biết sẽ có bao nhiêu bách tính phải mất nhà, không có cơm ăn."

Lòng ta thắt lại, nước mắt bất giác lăn dài trên má:

"Chàng tự xin quay lại biên cương rồi à?"

Chàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt ta.

"Không phải ta, là phụ thân mẫu thân muốn đi. Sau buổi triều, phụ thân còn dặn ta báo trước với nàng, mọi việc trong nhà đều phải nhờ nàng quán xuyến. Vừa vào cửa chưa được bao lâu, đã để nàng gánh vác tất cả, thật sự làm khổ nàng rồi."

Ta hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay lớn của Dương Yến Sơ, đôi mắt nhòe lệ nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Từ ngày ta về đây, chàng và phụ thân mẫu thân đối xử với ta rất tốt, mọi chuyện đều lo lắng chu toàn. Ta còn có gì phải khổ chứ?"

Biết tin phụ thân mẫu thân sắp trở lại biên cương, ta bắt đầu chuẩn bị mọi thứ, nghe nói nơi biên ải giá rét vô cùng.

Trong triều, Lại Bộ và Hộ Bộ liên tục đôi co về vấn đề lương thực quân đội biên cương. Hằng ngày, phụ thân mẫu thân hạ triều trở về đều mang vẻ mặt không vui, còn Dương Yến Sơ thì mỗi khi nhắc đến chuyện này đều nghiến răng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com