Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Thái Tử Bị Phế

Chương 13



13

Ta bị Hạ Vân Chương giam vào một gian phòng tối đen như mực.

Không thấy ánh mặt trời, cũng không ai nói chuyện với ta.

Chỉ có thể dựa vào những bữa cơm được đưa đến để phỏng đoán thời gian.

Khoảng một tháng sau, hắn xuất hiện, tránh đi vết thương trên người ta, ôm ta đặt lên xe ngựa.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Hạ Vân Chương lười biếng tựa vào gối mềm:

“Không phải ngươi cứ nháo loạn đòi gặp Hạ Liên sao?”

“Bây giờ ta đưa ngươi về.”

Ta cảnh giác nhìn hắn.

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa trạch viện, hắn bế ta xuống.

Không lâu sau, một cỗ xe ngựa khác cũng dừng lại.

Từ góc độ này, chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể thấy chúng ta.

Người đầu tiên bước xuống xe là Hạ Liên.

Hắn đưa tay đỡ lấy một nữ tử y phục màu hồng phấn, nàng nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cử chỉ thân mật.

Hạ Liên cười ôn hòa, nét mặt dịu dàng mà ta chưa bao giờ thấy qua.

Vết thương trên vai đau nhức dữ dội, khiến mặt ta trắng bệch.

Bên cạnh, Hạ Vân Chương khẽ đỡ lấy ta, giọng điệu tùy ý:

“A, Minh Châu cũng trở về rồi.”

“Sao không qua đó? Cảm tình của bọn họ trước nay luôn rất tốt, biết đâu chỉ là hiểu lầm?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không phải ánh mắt kia đầy ý cười châm biếm, ta thực sự đã tưởng hắn đang quan tâm ta.

Ta nhắm mắt lại:

“Đưa ta đi.”

Hạ Vân Chương hài lòng cười.

Xe ngựa quay đầu, ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng người lướt qua.

Ta quay sang, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Hạ Vân Chương, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.

Nếu vừa rồi ta xông ra tìm Hạ Liên, ta chắc chắn sẽ bị một mũi tên b.ắ.n chết.

Còn hắn và Minh Châu, sẽ trở thành đôi cẩu nam nữ lén lút tư tình bị bắt quả tang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến khi đó, ai là hung thủ g.i.ế.c ta?

Tất nhiên là Hạ Liên.

Hạ Vân Chương chưa từng có ý định thả ta đi.

Hắn muốn chặt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa ta và Hạ Liên.

Sau khi trở về, ta viết hòa ly thư, gửi đến Hạ Liên.

Đồng thời, ta cũng đưa cho Hạ Vân Chương một khoản tiền lớn.

Hắn cầm tờ giấy, ánh mắt hạ xuống, giọng điệu trầm thấp:

“Chị gái là đệ nhất phú thương Bắc Cảnh, năm xưa gả cho Hoàng huynh, sính lễ mang theo nhiều vô số kể.”

“Sao bây giờ hợp tác với ta lại chỉ có bấy nhiêu? Đây là thành ý của chị sao? Hay là đang đùa bỡn ta?”

Ta cười khẩy:

“Hợp tác?”

“Chẳng qua chỉ là tạm thời mượn tay ngươi, cho Hạ Liên nếm chút đau khổ mà thôi.”

“Đợi đến khi ngươi thực sự đánh bại hắn, ta nhìn thấy được bản lĩnh của ngươi, tự nhiên sẽ cho ngươi thấy sự thành ý của ta.”

Hạ Vân Chương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nở nụ cười:

“Được, cứ theo ý tỷ tỷ.”

Tần gia phái người đến đón ta về Bắc Cảnh.

Nhưng giữa đường, ta cải trang, âm thầm ở lại.

Ẩn cư trên một ngọn núi thuộc thành trì lân cận.

14

Để tránh tai mắt, trong trang chỉ có hai thị nữ và một đại phu.

Thi thoảng, tin tức từ kinh thành cũng truyền đến.

Thái Tử và nữ nhi Tần gia hòa ly, Tần gia chủ tức giận đến mức đóng cửa không ra ngoài.

Hoàng Đế bệnh nặng, chìm đắm vào luyện đan, phong Lục Hoàng Tử làm Ninh Vương, cùng Thái Tử phân quyền.

Thái Tử chọc giận thiên nhan, bị giam trong Đông Cung, Ninh Vương nắm giữ đại quyền.



Thái Tử mưu nghịch g.i.ế.c vua, bị truy bắt, cuối cùng bỏ mạng nơi hộ thành hà—khi tin tức này truyền đến, ta đã mang thai tám tháng.

Hạ nhân muốn giấu ta, nhưng vẫn vô tình để ta nghe được.

Vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, ta động thai khí.

“Hạ Vân Chương nhất định sẽ g.i.ế.c hắn! Cứu hắn!”

Lý đại phu đặt tay lên mạch ta, giọng đầy lo lắng:


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com