Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm

Chương 7



14.

Hôm sau, trời lất phất mưa bụi.

Ta che ô giấy dầu, quay trở về Phó phủ, nhưng vừa tới cổng đã bị chặn lại.

 

"Đồ vong ân bội nghĩa, còn dám vác mặt về đây?"

Tỷ tỷ trừng mắt nhìn ta, sắc mặt hung dữ như muốn xé xác, gân xanh trên cổ nổi hằn rõ rệt, cả người chìm trong cơn thịnh nộ chỉ chực bùng nổ.

 

"Phiền truyền báo một tiếng, ta muốn gặp phu nhân."

 

"Ngươi muốn gặp mẫu thân ta sao? Mơ đi!"

Thư Hoa mặt cũng xanh mét, đứng chắn ngang trước cửa, giọng điệu thô bạo vô lễ.

 

May thay, phụ thân vừa lúc hạ triều trở về, quát cho bọn họ một trận, mới miễn cưỡng cho ta bước vào phủ.

 

"Phụ thân, nữ nhi lần này trở về, chỉ muốn xin phu nhân một đơn thuốc."

"Chính là đơn thuốc năm đó, vị lang trung từng kê cho phu nhân."

 

"Ngươi lấy làm gì?"

Phụ thân nhíu mày, trong giọng nói đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

 

"Muốn đem về cho phu quân dùng. 

Gần đây thế tử sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh buốt..."

 

"Hừ!" — chưa đợi ta nói hết câu, phụ thân đã bật cười ha hả:

"Đơn thuốc đó kê cho nữ nhân dùng, ngươi đem cho thế tử uống, chẳng hóa ra thành trò cười thiên hạ!"

 

"Chỉ cần có ích cho bệnh tình của thế tử, thiên hạ đàm tiếu thế nào, có hề chi?"

Ta đáp một cách kiên định.

 

Phụ thân nghe vậy, ánh mắt càng lộ rõ vẻ châm biếm:

 

"Hừ, nghĩ mấy chuyện vớ vẩn làm gì!"

"Ngươi chỉ cần sớm sinh con cho thế tử gia, mới là việc chính đáng!"

"Hắn sống chẳng còn bao lâu, đến khi hắn c.h.ế.c, toàn bộ phủ Lương vương cũng sẽ thuộc về đứa trẻ ấy."

"Đứa trẻ là của ngươi, cũng là của nhà họ Phó ta!"

"Nghĩ đến lúc đó, Hoa nhi và Ninh nhi chịu bao oan khuất cũng coi như có ngày báo đáp!"

 

Nói tới đây, trên mặt phụ thân đã hiện lên vẻ mơ mộng, cứ như mọi tính toán đã chắc chắn thành sự thật.

 

Ta không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh, hỏi ngược lại:

"Phụ thân, người còn nhớ năm nay nữ nhi bao nhiêu tuổi không?"

 

Bị kéo ra khỏi giấc mơ đẹp, sắc mặt phụ thân thoáng khó chịu.

Nhưng vì dục vọng trong lòng, ông ta đành gượng ép, lúng túng đáp:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Mười sáu? Hay mười tám?"

 

Ta lắc đầu, bình tĩnh nói:

"Mười bốn."

"Con còn chưa có nguyệt sự, làm sao mang thai sinh con?"

 

Phụ thân trầm mặc, cả người cũng trở nên bức bối không yên.

Ta lặng lẽ đợi ông ta lên tiếng, nào ngờ ông ta lại thốt ra một câu:

 

"Hay là... để Ninh nhi theo ngươi về phủ Lương vương đi."

"Con bé đã mười sáu tuổi rồi, sinh đứa nhỏ xong, thì gửi danh nghĩa dưới tên ngươi..."

 

"Ngươi đừng hòng!"

Một tiếng quát vang lên.

Phu nhân phẫn nộ xông ra, tức tối quát lớn:

"Con gái ta tuyệt đối không thể để người ta làm nhục như thế!"

 

Không ngờ, liền có một giọng nói khác lạnh lùng vang lên:

"Thế còn con gái ta, thì có thể sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

15.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một phụ nhân gầy gò, đầu đội khăn lụa, mình khoác áo xám của nhà chùa, lặng lẽ bước tới.

Ta kinh hãi trừng mắt nhìn dung mạo ấy, vành mắt tức thì nóng rực:

"Nương!"

 

Nương chậm rãi quay người lại, trong đôi mắt vẩn đục cũng ngấn lệ lấp lánh:

"Thư Ngọc, con gái ta!"

"Những năm qua ta im lặng không hỏi han tới con, là ta sai rồi."

"Nhưng ta chưa từng ngờ — bọn họ lại đối xử với con như thế!"

"Con muốn đơn thuốc phải không? Năm xưa ta cũng từng dùng qua, thành phần ta đều nhớ rõ."

 

Nương bước loạng choạng tới gần, nắm chặt lấy tay ta:

"Đã không cho con bước vào cánh cửa này nữa — vậy thì thôi, đừng vào nữa."

"Đi, nương đưa con rời khỏi nơi này."

 

Ta gật đầu thật mạnh, cổ họng nghẹn lại như bị thứ gì chặn đứng, chỉ có thể bật ra một tiếng "vâng" nhỏ, mang theo tiếng mũi nức nở.

Nương ta tính tình vốn cương liệt, năm xưa bị phụ thân cưỡng ép gả về phủ, sinh hạ ta rồi lập tức bị ép đi tu.

Bao năm qua, bà rất ít xuất hiện, chỉ lặng lẽ âm thầm chăm sóc ta như một cái bóng không tên.

 

Ta siết chặt lấy tay áo của bà, kiên quyết:

"Nương, chúng ta đi thôi! 

Người theo con về phủ Lương vương, từ nay về sau, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!"

 

"Hừ, nằm mơ!"

Phụ thân khinh khỉnh hừ một tiếng, nhổ phì xuống đất, rồi dùng mũi giày giẫm lên, giọng lạnh lùng:

"Nương ngươi, sống là người nhà họ Phó, c.h.ế.c cũng là quỷ của họ Phó!"

"Suốt kiếp, đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này!"

 

"Nương, đừng sợ."

Ta mở rộng đôi tay nhỏ bé, kiên quyết che chắn cho mẫu thân phía sau mình, giọng nói dịu dàng nhưng chắc chắn:

"Con sẽ đi cầu xin thế tử, ngài nhất định sẽ giúp chúng ta."

 

"Con gái ngoan, không cần phải hạ mình như vậy."

Bàn tay khô nẻ của nương nhẹ nhàng vuốt lên mặt ta, thô ráp mà tràn đầy ấm áp.

 

Bà lôi từ tay áo ra một xấp phong thư.

Phụ thân vừa trông thấy đã trợn trừng mắt:

"Chỗ đó ngươi lấy từ đâu?"

 

"Không quan trọng."

Sắc mặt nương bình thản, giọng cũng lạnh lùng:

"Quan trọng là — những thứ này, đủ để khiến ngươi c.h.ế.c ngàn lần vạn lần."

 

"Ngươi... ngươi đúng là đồ đàn bà ác độc!"

Phụ thân run giọng rít lên:

"Ngay cả khi con gái chúng ta đã lớn từng này, ngươi vẫn nhẫn tâm tuyệt tình với ta sao?"

 

Nương lúc này mới lộ ra một tia cảm xúc trong mắt, cười lạnh:

"Với kẻ cưỡng ép người khác, ta còn có thể có tình cảm gì?"

"Thả chúng ta đi, ta sẽ lập tức thiêu hủy những thứ này."

"Nếu không — liều mạng thôi."

 

Dứt lời, phụ thân tức giận đến giậm chân thình thịch:

"Con đàn bà độc ác! Ta g.i.ế.c c.h.ế.c ngươi!"

"G.i.ế.c luôn cả con gái ngươi!"

 

"G.i.ế.c đi cũng tốt," mẫu thân điềm nhiên nói, "phủ Lương vương ắt sẽ tra ra."

"Những khoản sổ sách giả mạo ngươi làm năm xưa, ta tìm ra được, chẳng lẽ bọn họ lại không?"

"Đến lúc ấy..."

 

"Đốt hết! Đốt hết!"

Phụ thân thét lên, quay người đập n.g.ự.c gào lớn, miệng không ngừng mắng chửi:

"Cút! Cút hết cho ta!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com